Tác giả Chủ đề: Nghĩ về bài thơ của Vương Xương Linh  (Đã xem 3629 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi banron

Trả lời #1 vào: 07-07-2012 17:44:15
Hôm nay gặp lại người bạn đồng nghiệp cũ, giỏi văn chương và Hán tự, trong câu chuyện ngắn ngủi cũng kịp nhắc đến bài thơ “Khuê Oán” của Vương Xương Linh đời Đường, một bài thơ hay của một nhà thơ danh tiếng.
Xin giới thiệu để các bạn cùng thưởng thức.

閨怨
閨中少婦不知愁,
春日凝妝上翠樓。
忽見陌頭楊柳色,
悔教夫婿覓封侯。

KHUÊ OÁN
Khuê trung thiếu phụ bất tri sầu
Xuân nhật ngưng trang thượng thúy lâu
Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc
Hối giao phu tế mịch phong hầu.

(Phòng khuê thiếu phụ vốn chẳng biết sầu, ngày xuân trang điểm xong lên lầu thúy ngắm cảnh, chợt trông thấy nét đẹp của cây dương liễu bên đường, lòng bỗng hối hận đã quá ham công danh mà xui chồng chinh chiến lâu ngày)


Người thiếu phụ ấy nhìn lại thấy nhan sắc mình ngày một tàn phai không khỏi chạnh lòng, thêm cành liễu đẹp đứng lặng im khiến nàng tự hỏi những năm tháng này có chồng ở bên có phải hạnh phúc hơn không?

 “Khuê Oán” của Vương Xương Linh được xem là một bài thơ hay khi diễn tả được cái “sực tỉnh cơn mê”, thoáng “đột nhiên giác ngộ” của con người. Chúng ta ngày nay thử nhìn lại mình xem có đúng thế không: tuổi 20 gắn với thời sinh viên tươi đẹp, tuổi 30 khá rộn ràng trong mối quan tâm về sự nghiệp và gia đình, còn tuổi 35 trôi qua tự lúc nào? Thậm chí có người tới khi ngoài 40 nhìn lại thì thấy hình như mình không có thời son trẻ!

Ta chạy đua với áo cơm trong tình trạng bị lòng tham chi phối, ta nhân danh đủ loại mục đích cao đẹp để đạt được cái mình muốn lớn hơn nhiều so với cái mình cần. Và rồi trong cuộc đua sinh tử đó, ta làm khổ luôn cả những người thân.

Biết rằng cuộc sống ngày càng hối hả, ngày càng vất vả nhưng thiết tưởng cũng nên ngẫm lại vài câu thơ cũ của các bậc tiền nhân để nhận ra chân giá trị cuộc đời, chân hạnh phúc của con người mà bớt đắm chìm trong công danh hay vật chất cũng là một chuyện đáng làm.

Vương Xương Linh mất năm 756 vì bị kẻ có tư thù giết chết nhân lúc nhà Đường gặp loạn An Lộc Sơn. Thơ ông để lại khoảng 180 bài hầu hết đều hay. Về thể thất ngôn tứ tuyệt ông sánh ngang với Lý Bạch.

Một lần nữa mời các bạn đọc lại bài thơ qua lời dịch của Tản Đà:

Trẻ trung nàng biết đâu sầu,
Ngày xuân trang điểm, lên lầu ngắm gương.
Nhác trông vẻ liễu bên đường,
\\\"Phong hầu\\\" nghĩ dại xui chàng kiếm chi.


Chúc cả nhà vui.