Tác giả Chủ đề: Tâm sự của người trong cuộc  (Đã xem 70846 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi opla

Trả lời #74 vào: 27-05-2013 13:54:06
Sau nhiều tuần làm việc với mức áp lực cao, sáng nay được “xõa” bằng việc đi chợ mua thực phẩm cùng trangvitgioi để đến Tephan theo lịch thăm định kỳ. “Tám” linh tinh lang tang một chút:

- Số tiền mua nhiều loại cá là 375,000 đồng. Chị bán cá đã tặng thêm 2 kg cá trị giá 80,000 đồng (hơn 20% số tiền bán cá) khi biết mục đích việc mua cá của chúng tôi là để biếu nhà mở. Việc tặng thêm cá không phải là lần đầu tiên mà nó đã được duy trì nhiều năm nay từ chị bán cá. Chúng tôi đã thay mặt diễn đàn NTCM cám ơn chị và cũng xin viết ra để mọi người cùng biết.

- Qua 3 năm, số lượng trẻ có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn tại Tephan gia tăng từ khoảng 30 lên 51 em (gần 60%). Tôi hơi bất ngờ với con số tăng trưởng này vì nghĩ rằng sức và quy mô của nhà mở tưởng chừng có hạn. Vậy mà nó đã diễn ra và đang hoạt động trong tình trạng…chưa có sự cố bất thường. Hẳn nhiên điều không thể tránh khỏi là khoảng không gian của mỗi em được thụ hưởng bị giảm đi khá nhiều. Đó cũng là lý do NTCM đã tặng cho các em 4 chiếc quạt máy treo tường trong sáng nay. Anh nhân viên giao quạt đã tình nguyện bỏ công lắp đặt 4 chiếc quạt trong hơn 1 giờ làm việc. Đây không phải là công việc của anh, việc của anh chỉ là giao hàng. Điều này có nghĩa anh sẽ phải làm việc thêm giờ trong chiều nay để giao hết số hàng theo yêu cầu của công ty. Mong sao anh sẽ không bị than phiền nếu anh giao hàng bị trễ hơn quy định.

- Bỗng dưng nhớ Nick:
“Nếu như mỗi người trong chúng ta mỗi tháng dành ra 1USD thì sẽ có hàng triệu người đang đói khát trên thế giới này được cứu giúp, được làm thay đổi cuộc đời”.
Không rõ chị bán cá và anh nhân viên giao hàng có nghe hoặc đọc thông điệp của Nick chưa nhưng, chắc chắc rằng họ đã làm được điều Nick gợi ý.

- Ngày chào tuổi mới của tôi cũng là ngày tôi ngồi trong khán phòng nghe Nick chia sẻ. Nó làm tôi soi lại nhiều điều về bản thân, trong đó điều lớn nhất là: làm thế nào để nuôi dưỡng lòng trắc ẩn nhằm làm cho cuộc sống bớt áp lực và hạnh phúc hơn. Nick, chị bán cá và anh nhân viên giao hàng đã chỉ cho tôi rồi: không đem theo nước mắt và cũng chẳng cần nhiều tiền, nhấc đôi chân lên, đi đến những nơi đang cần mình và để lại nơi đó một trái tim.

[video]http://www.youtube.com/watch?v=JrjRqQ6S5sM[/video]

 


Ngủ rồi My Darling

  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 2.170
  • Thanked: 506 times
  • Thích 2
  • Giới tính: Nam
  • Mạng là ảo nhưng tình thương yêu là có thật!
Trả lời #73 vào: 09-05-2013 21:34:16
nguyenphuonghienntcm đã viết:
Trích dẫn

 Cùng nhớ lại lời anh My Daring nói \\\"Theo người Hà Tĩnh thì ai làm những việc này đều có vấn đề\\\" khi nghe a My Darling nói mình nói lại với anh là em không quan trong mọi người nói gì? miễn sao mình làm những điều mình thích, lòng mình cảm thấy vui là được? Các bạn cũng vậy đúng không?

 :laugh:  :laugh:  Bạn nguyenphuonghienntcm hiểu sai vấn đề rùi . hi

 


Ngủ rồi nhatle

Trả lời #72 vào: 09-05-2013 17:03:11
Nhatle rất thích vào đây để được đọc những dòng tâm sự rất thât lòng của các anh chị em, thương làm sao những anh chị em đã xem công việc của DD như là một phần công việc của mình!

 


Ngủ rồi nguyenphuonghienntcm

Trả lời #71 vào: 05-02-2013 15:13:47
Lâu lâu dạo qua thấy cảm xúc dâng trào? và cũng góp thêm sức mạnh cho mình để mình tiếp tục làm những điều mình thích?
 Cùng nhớ lại lời anh My Daring nói \\\"Theo người Hà Tĩnh thì ai làm những việc này đều có vấn đề\\\" khi nghe a My Darling nói mình nói lại với anh là em không quan trong mọi người nói gì? miễn sao mình làm những điều mình thích, lòng mình cảm thấy vui là được? Các bạn cũng vậy đúng không?

 


Ngủ rồi kim bang

  • Mắt thương nhìn cuộc đời!
  • NTCM
  • Người Tôi Cưu Mang
  • *****
  • Bài viết: 1.040
  • Thanked: 719 times
  • Thích 5
  • Giới tính: Nam
Trả lời #70 vào: 29-01-2013 21:57:22
Xin chào cả nhà!
 Lắng lòng đọc lại những dòng chữ trong topic này, cảm xúc dâng trào...
 Có những lúc mình cảm thấy mệt mõi, chán nản và cả bất mãn (!)nhưng giờ đây đọng lại trong lòng mình là tình cảm dạt dào.
 Yêu lắm, cả nhà mình!!!

 


goddragon

  • bạn
Trả lời #69 vào: 29-11-2011 21:06:55
Cứ mỗi lần em cảm thấy mệt mỏi công việc hay cảm thấy cuộc sống ít thú vị khi chạy theo dòng người vội vã thì cứ như thói quen lại lên diễn đàn để đọc những bài viết như thế này,để cảm thấy những ký ức vui buồn cùng với diễn đàn và cũng như với quán cơm lại hiện về,ngọn lửa nhiệt huyết lại cháy lên...và nhớ về những con người đã cùng chung tay và ước mơ xây dựng lòng nhân ái trong cuộc sống,lại cảm thấy yêu cuộc sống hơn....\\\"Sống trong đời sống cần có 1 tấm lòng\\\"...1 điều ước cho mọi người và cũng như mình luôn nhớ nhớ lời bài hát của Trịnh Công Sơn...

 


Ngủ rồi carycon

Trả lời #68 vào: 26-11-2011 21:35:47
@ Mydarling: Mình nghĩ bạn nhầm lẫn rồi, bạn nên đưa việc này vào mục: những câu chuyện vui hoặc quán tào lao xịt bộp thì hợp lý hơn, đúng không?

 


Ngủ rồi My Darling

  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 2.170
  • Thanked: 506 times
  • Thích 2
  • Giới tính: Nam
  • Mạng là ảo nhưng tình thương yêu là có thật!
Trả lời #67 vào: 22-11-2011 19:00:44
Mình xin kể một chuyện này nghĩ lại thấy vui vui cực kì . Từ khi tham gia DD và tham gia CLB Xác Minh thì có một chuyện này hay hay . Đó là đi xác minh trường hợp nhà anh Việt ở Long An . Đợt mà anh Việt lên SG điều trị , khi mà bắt đầu gặp lại gia đình anh Việt , mình lên nói đùa : Gia đình có nhớ mình là ai không ? Là người mà đi cà nhắc hôm đến nhà anh Việt thăm đầu tiên đó . Thì cả nhà  anh Việt cười . Chuyện là thế này .
 Từ hôm đi xác minh trường hợp anh Việt . Buổi tối  đi chơi về chẳng may bị đụng xe và bì què chân nhưng sáng mai vẫn theo lời hẹn đi XM . Và sáng hôm sau đi lên SG và đi XM cùng Gem . Giờ nghĩ lại thấy vui vui  :laugh:  . Hôm đó đúng là người què đi thăm người nằm một chỗ  :laugh: .

 


Ngủ rồi nhuy

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 11
  • Thích 0
Trả lời #66 vào: 21-10-2011 16:29:08
Mình là một hành viên mới toanh của DD, thông qua bạn lephung, mình mới biết đến trang web này. Thực ra ban đầu mình cũng không để tâm lắm đến các hoạt động và bài viết của DD... Cho đến hôm rồi, bạn lephung rủ mình đi khai trương quán cơm 2.000 tại DL thì mình mới thực sự quan tâm nhiều hơn đến các hoạt động đang diễn ra tại DD.

Đọc bài \\\"Tâm sự của người trong cuộc\\\" của bạn Theanh, mà mình thấy mắt cay cay. Đúng là mình đã quá vô tâm!!! MÌnh chưa bao giờ dám dấn thân vào các hoạt động như mọi người. Mình sợ... Mình sợ gian khổ, mình sợ khó khăn!!! Mình chỉ nghĩ đến bản thân mình mà chưa bao giờ dám nghĩ đến người khác. Hic hic hic

 


Ngủ rồi le phung

Trả lời #65 vào: 12-10-2011 01:09:39
Mình chưa đóng góp gì cho DD của cả nhà, mình đăng ký làm thành viên và đã dõi theo những việc làm của DD cũng được mấy tháng nay rồi. Mình xin mạo muội nhảy vào tâm sự, nếu có gì sơ suất, xin mọi người thứ lỗi, đừng đẩy mình ra khỏi DD nhé. Nếu có đẩy ra, mình cũng lò dò đi vào, không cho vào thì mình vạch rào chui vào nhé! Hì hì...
Mình \\\"chỉ mới\\\" 31 tuổi, không còn trẻ nhưng cũng chưa đến tuổi chớm già (hì hì). Học xong, mình vừa đi làm, vừa đi theo đoàn cứu trợ của 1 ngôi chùa ở Q. Bình Thạnh vào những ngày cuối tuần để phát quà cứu trợ cho bà con nghèo ở những miền quê xa xôi. Và nhân đây, mình xin gửi lời xin lỗi đến những người mà mình đã suy nghĩ không tốt khi đã cùng họ đi cứu trợ.Vì mình đọc được những lời tâm sự của anh Theanh, của các bạn, mình ray rứt lắm, dù đó đã là chuyện cũ, chuyện xa xưa lắm rồi, từ năm 2005, nhưng mình nợ họ 1 lời xin lỗi.
Đoàn đi cứu trợ, lúc nào cũng có mấy bác sĩ + vài y tá của 1 bệnh viện đi theo. Lúc nào trên chuyến xe, các bác sĩ và y tá cũng được ngồi ở những vị trí tốt nhất trên xe, để không bị say xe, mất sức, để còn khám bệnh cho người nghèo. Còn nếu đi 2 xe, họ sẽ được ưu tiên ở xe du lịch, còn lại mọi người đi phát quà sẽ ngồi chen chúc chật hẹp với gạo, mì gói, nước tương, nước mắm... Trong khi đó, những người đi cứu trợ vừa góp tiền để mua hàng, vừa phải đóng tiền xe cho cả phần bác sĩ, y tá cùng đi. Đến nơi, mọi người hì hục sắp xếp quà cứu trợ, khiêng, bê vác... Chưa kể là lúc phát quà, còn bị người dân chửi nữa, vì người nghèo thì không có quà, kẻ đi xe máy, đeo vàng tùm lum thì lại đến nhận quà. Vì đi phát quà, đoàn sẽ gửi giấy cho ủy ban tại nơi nhận cứu trợ là phát bao nhiêu phần, còn việc phân phát phiếu nhận quà là do ở chính quyền nơi đó. Họ sẽ hiểu rõ từng hoàn cảnh để họ phát phiếu, đoàn chỉ đến nơi hẹn, phát quà cho những ai có phiếu. Vì vậy nên có tình cảnh, người đeo vàng chạy xe máy đến nhận hàng, còn những người nghèo thì đứng khép nép nhìn, hoặc là nhảy vào chửi người phát quà. Lúc đến 1 xã sông nước xa xôi hẻo lánh của Đồng Tháp,giờ cơm trưa, chỉ có 1 mâm cơm, nên tất cả phải nhường phần cho bác sĩ, y tá ăn. Hic, lúc đó, những người còn lại đi tìm cái chén, đôi đũa để xuống bếp xin cơm. Không đủ cơm, không có đồ ăn, 1 cái tô mà xin đến mấy cái muỗng, mọi người xúc 1 muỗng ăn đỡ đói. Mọi người kéo nhau ra ngoài đường đi tìm quán ăn, trong khi đó bác sĩ, y tá thì được ngồi ăn trên mâm cơm. Ở miền quê quá nghèo, đâu có quán ăn, đâu có gì để ăn, phải nuốt đại 1 tô bánh canh mà không hiểu được đó là bánh canh gì sao lạ hoắc, lại khó ăn cực kỳ. Không có thịt, rau, chỉ là vài cọng bánh canh ngọt ngọt, nghèo như chính miền quê hẻo lánh ấy. Ăn chưa xong, xe chở bác sĩ, y tá đã chạy qua cầu, vì cầu có trọng lượng nhỏ, nên mọi người đã phải lật đật chạy theo xe. Và tội lỗi của mình bắt nguồn từ đây! (hehe). Mình thất vọng, thất vọng cực kỳ! Mình ganh tỵ, sao mình cùng mọi người đã bỏ tiền lại bỏ sức nhiều hơn những người đó, tại sao lại không được trân trọng? Họ chỉ ngồi trong mát để khám bệnh, còn mọi người chạy đôn chạy đáo lo đủ thứ, mà không được trân trọng như họ? Rồi còn cái cô trong đoàn nữa. tại sao biết bà kia buôn ma túy cả gia đình, biết họ đang giết dần giết mòn bao nhiêu con người, bao nhiêu cảnh gia đình tan nát mà lại đến nhà chầu chực xin tiền đi cứu trợ người nghèo? Dùng đồng tiền dơ bẩn để đi cứu người thì cứu làm gì?
Một thời gian sau, mình bình tâm lại, mình mới thấy rõ là mình đã suy nghĩ quá hẹp hòi, ích kỷ và vô lý. Mình đã trách cứ, đã giận, đã suy nghĩ không tốt về tất cả mọi thứ. Mình nợ tất cả mọi người một lời xin lỗi, dù mình chưa nói ra 1 điều gì xúc phạm đến họ, nhưng mình đã suy nghĩ không tốt về họ. Mình nợ tất cả 1 lời xin lỗi mà mình cũng chưa bao giờ dám thốt ra thành lời với họ!
Cả nhà ơi, có ai đã bị giận, bị hiểu lầm hay gì gì đó, thì cố gắng bỏ qua tất cả cho những người suy nghĩ nông cạn và hẹp hòi như mình nhé!

 


Ngủ rồi giangcoinamtruoc

  • Tồn tại hay không tồn tại!
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 904
  • Thanked: 31 times
  • Thích 0
Trả lời #64 vào: 04-10-2011 14:10:58
Như là một thói quen làm việc.Cứ cuối tuần là mình lại lên danh sách những hoàn cảnh cần đi xác minh, những địa chỉ gần hay xa,những hoàn cảnh nào kết hợp với đi học....rồi điện thoại rủ các thành viên nào rảnh thì cố gắng tham gia!
Có những lúc nhận tiền trung chuyển đi trao tiền mấy lần mà không gặp được!Nóng ruột vô cùng vì nghĩ rằng các hoàn cảnh khó khăn đang cần lắm những chia sẽ trước mắt.
Rồi có những khi đi xác minh mà gặp các hoàn cảnh quá bất hạnh ra về mà thấy day dứt,cố gắng cùng mọi người đưa hoàn cảnh lên để mọi người cùng đồng cảm, giúp đỡ!
Những lúc hạnh phúc là thấy những người nghèo đến lấy cháo mà dâng lên nỗi niềm khó tả!
Những lúc chuyển tiền trung chuyển gấp cho các em được giúp đỡ đóng học phí kịp cho năm học...
Những lúc....
Hôm nay giật mình lại bởi...đọc được đâu đó một câu nói nhiệt tình quá,đâm ra  nghi ngờ!
Hic!Làm người tốt đã khó!làm việc tốt càng khó hơn! :(

 


Ngủ rồi Theanh

Trả lời #63 vào: 10-09-2011 02:13:25
Chào Star2404!
Đọc bài bạn, tôi cũng vui lây, học được đôi điều để biết vui với đời. Mong bạn luôn lạc quan yêu đời!

Nhân tiện, có điều này mình muốn trao đổi thêm:
-Bạn viết: \\\"Khi học phổ thông cô giáo dạy ngữ văn có nói và dạy chúng tôi một số cách để làm người, trong đó có nhác đến việc: chuyện gì mình làm được thì cứ làm đừng nhờ vả người khác, vừa mất công người ta thì lại mang ơn...\\\"

Tôi đồng ý với việc đề cao tính tự lập, tránh dựa dẫm vào người khác từ lời dạy của cô giáo bạn.

Tuy nhiên, ở đây có từ \\\"mang ơn\\\" dễ bị hiểu không đầy đủ... Khi nhờ ai đó mà ta nghĩ ngay đến chuyện \\\"mang ơn\\\" thì cũng dễ dẫn ta đến chuyện vừa cho ai cái gì đó là nghĩ ngay đến \\\"ban ơn\\\". \\\"Ban ơn\\\" và \\\"Mang ơn\\\" là hai cách hành xử khác nhau, nhưng nó có thể được sinh ra cùng một mẹ. Nếu không có khái niệm \\\"ban ơn\\\" thì chắc cũng sẽ không có khái niệm \\\"mang ơn\\\"? Tôi còn nhớ một câu nói đại loại thế này: \\\"Người nào vội vã trả ơn thì người đó cũng dễ dàng vô ơn\\\". (Xin lỗi vì không nhớ chính xác, chỉ nhớ là của Khổng Tử hay Lão Tử gì đó...)

Trong cuộc sống, nhiều khi chịu \\\"mang ơn\\\" ai đó cũng là cách làm người khác vui lòng. Tôi còn nhớ, ngày bà Nội tôi còn sống, thấy bà già cả nên làm gì chúng tôi cũng giành làm hết. Thấy thế, bà chỉ buồn mà nói: \\\"Tao già rồi, làm gì cũng chẳng được...\\\" Hiểu chuyện, từ đó thỉnh thoảng tôi nhờ bà làm cái này cái kia vừa sức với bà. Thỉnh thoảng biếu bà tiền mua lặt vặt, nhưng lâu lâu tôi cũng mượn lại bà chút đỉnh để bà vui... Nhờ những chuyện đó mà bà tôi cảm thấy vui hơn, vì thấy mình còn có ích cho con cháu...

Sống ở đời ai cũng muốn mình làm người hùng, nhưng không có người hèn mọn thì làm sao biết được anh hùng? Trong vở kịch của cuộc đời, đôi khi cần phải biết cảm ơn những người đóng vai hèn mọn, và đôi khi ta cũng phải hy sinh đổi vai hèn mọn... Như vậy có lẽ vỡ kịch cuộc đời sẽ hay hơn...?

-Bạn viết:
Khi người cần ta luôn có mặt.
Khi ta cần người lặn mất tăm.
Đúng là thói đời bạc bẻo. Tình người bạc trắng như vôi.


Tôi xin trích chữ ký của chính bạn để đáp lại những dòng trên:\\\"Đừng so sánh cuộc đời của mình với người khác, vì chưa biết hết những gì xảy ra trong đời của họ\\\".

Cuối tuần rảnh rỗi, viết vài dòng trao đổi cùng người bạn ở Tây Đô cho vui.
Chúc bạn cuối tuần vui vẻ!
Thân.

 


Ngủ rồi start2404

  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 1.245
  • Thanked: 33 times
  • Thích 2
  • Giới tính: Nam
Trả lời #62 vào: 09-09-2011 07:23:33
Đường dài thênh thang mình ta bước,
Buồn vui, lặng lẻ chỉ mình ta.

Có một người bạn học phổ thông nói với tôi:\\\"Sao lúc nào tui cũng thấy ông cười hết, không thấy ông buồn, ông vô tư quá đi? Chắc khi ông buồn là trời sập quá!\\\". Tôi cũng không trả lời và cũng chỉ cười. Tôi thầm nghĩ điều đó có thật không? Tôi thấy xung quanh mình chẳng có niềm vui nào cả, mà chỉ chất chứa những nỗi buồn thôi. Suy nghĩ rất nhiều tôi mới tìm ra cho mình một lí do: những nụ cười thay cho những giọt nước mắt, là một cách hữu hiệu để che dấu những nỗi buồn. Á, sao kì vậy? Mà cũng phải thôi, hình như từ lâu rồi tôi không thấy mình khóc, dù có nhiều chuyện buồn đến thế nào đi nữa. Dù tôi cố gắng để khóc?!...


Khi học phổ thông cô giáo dạy ngữ văn có nói với dạy chúng tôi một số cách để làm người, trong đó có nhác đến việc: chuyện gì mình làm được thì cứ làm đừng nhờ vả người khác, vừa mất công người ta thì lại mang ơn...
Có một vài người hỏi tôi: \\\"Tại sao có nhiều việc mà chỉ làm có một mình không nhờ những người xung quanh phụ tiếp?\\\". Tôi không trả lời mà chỉ cười, chắc có lẻ tôi đang làm theo lời cô dạy. Nhưng thật ra, họ cũng biết nhiều lần tôi cũng có nhờ vả mà có ai giúp đâu. Đành chịu vậy! Việc gì mình làm được liền thì làm, việc gì nếu mình không làm ngay lập tức thì cứ từ từ.
...

Khi người cần ta luôn có mặt.
Khi ta cần người lặn mất tăm.
Đúng là thói đời bạc bẻo. Tình người bạc trắng như vôi.

Ta lang thang về miền vô định,
Cõi trần ai lắm cảnh đau thương.
 


Ngủ rồi kogilakothe

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 67
  • Thích 0
Trả lời #61 vào: 08-09-2011 20:39:10
Có chuyện này KT muốn chia sẻ với cả nhà.tháng rồi KT giành giụm mua cho bx(tháng 11 này mới cưới :laugh: )cái xe đúng hôm đi làm BS thì KT phải đi làm xa nên nhờ thàng em đi làm,CA hẹn cuối tuần lấy cavet, lúc về ko bít thế nào mà làm rơi mất,bx gọi ra mình tức lắm nhưng cũng ko nỡ gọi về chửi thằng em mà chỉ dặn nó qua nhà cũ nhờ người ta nếu ai nhặt dc mang trả thì gọi mình đến xin lại.sáng nó qua nhờ thì trưa ng ta gọi qua lấy.hên quá xe mới đăng kí mà mất cavet thì đúng là xui.qua việc này mình thấy hãy cứ sống tôt thì điều tốt đẹp cũng sẽ đến với mình

 


Ngủ rồi kim bang

  • Mắt thương nhìn cuộc đời!
  • NTCM
  • Người Tôi Cưu Mang
  • *****
  • Bài viết: 1.040
  • Thanked: 719 times
  • Thích 5
  • Giới tính: Nam
Trả lời #60 vào: 08-09-2011 14:46:10
Vấng! Xin cảm ơn bạn vodanh đã cùng sang đây chia vui cùng mình!
 Mình thì hơi tham, muốn đạt cả chất và lượng cơ!hihi..Mong được sự tiếp sức của BẠN và mọi người. Thân ái!