Tác giả Chủ đề: Bé Khoa_Khoa Huyết học - bệnh viện Nhi TW  (Đã xem 2439 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi start2404

  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 1.245
  • Thanked: 33 times
  • Thích 2
  • Giới tính: Nam
Trả lời #2 vào: 11-06-2011 22:09:41
Hôm nay mình cũng có đọc bài này bên báo Dân trí. Hoàn cảnh của em thật đáng thương. Hi vọng các độc giả khác của báo Dân trí và DD có thể giúp cho HC này.
Trân trọng.

Ta lang thang về miền vô định,
Cõi trần ai lắm cảnh đau thương.
 


Ngủ rồi duonganh

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 25
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 11-06-2011 21:52:04
Em Khôi đi đâu rồi, mẹ ơi ?
 - Giàn giụa nước mắt, trong từng tiếng nấc nghẹn chị dường như không tin vào số phận quá nghiệt ngã của mình. Hai đứa con sinh đôi mới gần 3 tuổi của chị, một đứa đã mãi mãi ra đi, đứa còn lại thì lưỡi hái tử thần đang rình rập từng giây, từng phút.

Giữa những tiếng quấy khóc của trẻ con tại Khoa Huyết học - bệnh viện Nhi Trung ương, chúng tôi không cầm được nước mắt khi nghe câu chuyện của chị Phạm Thị Rỡ (xóm 9, thôn Văn Lăng, xã Thượng Hiền, huyện Kiến Xương, tỉnh Thái Bình).
 
Xuất thân trong một gia đình thuần nông quanh năm quen với cái nghèo, hơn 30 tuổi chị mới nghĩ đến hạnh phúc riêng khi về làm vợ anh Phạm Văn Tập cùng quê. Những tưởng hạnh phúc tròn đầy để bù đắp lại cuộc sống vất vả thiếu thốn khi chị sinh đôi hai bé trai kháu khỉnh: Phạm Anh Khoa và Phạm Đăng Khôi. Nhưng nỗi bất hạnh ập đến khi liền ngay sau đó, khi sinh ra chưa đầy 15 ngày thì  cả Khoa và Khôi đều phải nhập viện cấp cứu vì gần như không thở được.

Ban đầu không phát hiện ra bệnh nhưng hai đứa cứ quấy khóc, tịt mũi và khó thở nên gần như lúc nào 3 mẹ con chị cũng phải ở viện. Có những lúc trong người không một đồng tiền nhưng từ bệnh viện huyện, tỉnh rồi đến trung ương chị Rỡ đều bồng con đi. Nhìn con còn đỏ hỏn trong những ống thở chằng chịt, lòng chị thắt lại. Nỗi đau của bà mẹ chưa đầy cữ phải kìm nén, để chị phải cố tự động viên mình rằng rồi con sẽ không sao.
Gánh nặng gia đình càng làm oằn thêm đôi vai của chị, khi không lâu sau đó anh Tập lại mắc chứng bệnh tâm thần giống như bố (ông nội của 2 cháu bị tâm thần đã 30 năm nay). Mỗi lần lên cơn, bực mình vì con quấy khóc, chồng chị lại quát mắng ầm ĩ. Lúc đó chị Rỡ chỉ biết lặng đi khóc không thành tiếng bởi nỗi đau quá lớn: con ốm nằm đó thở từng nhịp thoi thóp, chồng lại bỗng dưng đổ bệnh hiểm nghèo.

Xót chồng, thương con chị nói với tôi: “Anh ấy bệnh nên mới thế thôi chứ ngày trước bình thường cũng thương tôi lắm. Nên bây giờ anh ấy có quát, có chửi thì cũng là cái bệnh nó nói thôi”.
 
Những tháng ngày vừa lo chăm con ở bệnh viện, vừa lo chăm chồng ở nhà đã khiến cho chị già hơn nhiều so với tuổi 33. Đôi mắt thâm quầng, trũng sâu lúc nào cũng chực trào nước mắt khi nói đến gia cảnh của mình. Chị chỉ còn biết mong một điều kì diệu sẽ đến để cứu giúp chồng và con chị.
 
Hi vọng chưa thành, trái tim người mẹ đã tan nát khi bác sĩ phát hiện bé Khôi (27 tháng tuổi) bị viêm não mô cầu, máu của bé đã bị hỏng hết và không thể cứu chữa. Nhìn con với những vết xuất huyết tím bầm trong hơi thở thoi thóp, chị  chết lặng đi.
 
Thế nhưng chị cũng chẳng có nhiều thời gian để đau xót, bởi còn  vội vàng đưa  bé Khoa  (anh trai của Khôi) lên bệnh viện Nhi TW xét nghiệm, vì các bác sĩ nghi ngờ hai đứa trẻ sinh đôi mắc bệnh giống nhau. Trên đường đưa đứa anh lên Hà Nội, thì ở bệnh viện tỉnh Thái Bình đứa em mất. Chị không được nhìn mặt con lần cuối!

Nhớ lại giây phút kinh hoàng ấy, chị Rỡ nức nở: “Lúc đó Khoa cứ bấu vào tay mẹ liên tục gọi tên thằng em, nó đòi Khôi đâu”… Nỗi đau quá bất ngờ khiến chị vẫn không tin rằng Khôi đã bỏ lại chị mà đi. Mới hôm trước cả hai anh em còn ngồi ăn cơm rất ngoan, Khôi còn liên tục đòi mẹ cho uống nước. Thế mà sáng hôm sau đến viện là con ra đi mãi mãi…

Vừa ôm Khoa chị vừa kể chuyện về Khôi, dường như thằng bé biết đang nói đến em mình nên nằm im không quấy nữa. Đôi mắt long lanh bé ngước nhìn mẹ, rồi thỉnh thoảng lại quay ra tủm tỉm cười như ngày trước được đùa nghịch cùng em Khôi trong vòng tay của mẹ.

Dòng nước mắt vẫn không ngừng rơi từ cặp mắt buồn, chị cho biết đã phát hiện Khoa bị xuất huyết giảm tiểu cầu. Những nốt tím đỏ bắt đầu xuất hiện trên khắp cơ thể bé. Những hôm cháu yếu quá, tiểu cầu xuống còn 3.000, lúc đó máu chân răng và ở mũi chảy ra không có cách nào ngăn được. Có hôm đang xúc cơm ăn thì máu chảy ra khiến Khoa sợ quá khóc thét lên, lúc đó chị chỉ biết ôm con rồi khóc theo.
Hai anh em Khoa và Khôi còn mắc chứng thoát vị bẹn, làm bộ phận sinh dục sưng lên đau buốt. Năm ngoái bộ phận sinh dục của Khôi bị tắc nên đã phải phẫu thuật, còn của Khoa không làm được bởi các bác sĩ cho biết: do bị xuất huyết giảm tiểu cầu nên khi phẫu thuật sẽ không cầm máu được.

Có người mách chị đi Quảng Ninh có bà bấm huyệt giỏi chữa bệnh này, hai mẹ con lại khăn gói lên đường nhưng cũng không khỏi. Mỗi lần đau quá không đi vệ sinh được, bé lại khóc. Nhìn con đau đớn, trái tim chị như có trăm ngàn mũi dao cứa vào nhưng không làm gì được. Chị chỉ ước gánh hết được bệnh tật để con không còn đau nữa.
 
Mà bản thân chị Rỡ cũng mắc bệnh thiếu máu và hở van tim, nhưng chưa bao giờ chị dám nghĩ tới việc sẽ chữa cho mình bởi bệnh của con còn đó, nhìn con đau chị như đứt từng khúc ruột còn tâm trí đâu mà nghĩ đến mình.
 
Chia tay mẹ con chị Rỡ, bé Khoa cười hồn nhiên vẫy tay chào khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Một đứa trẻ với tuổi đời còn quá ít ỏi thế mà đã phải chịu bao đau đớn của bệnh tật và cả sự chia lìa “khúc ruột dưới”của mình. Rồi những ngày tiếp theo em sẽ sống ra sao khi mà hoàn cảnh gia đình còn quá nghèo mà tiến trình chạy chữa còn dài.
 
Đã một lần hi vọng, một lần nuôi ước mơ nhưng không thành, nhìn con cười đùa chị sụt sùi “Em đã một lần mất con rồi, bây giờ Khoa có làm sao em không sống được mất”.
 
Ngoài hành lang bệnh viện, Khoa đang cười đùa với mẹ. Chốc chốc chợt nhớ ra em lại cất tiếng gọi “Khôi ơi” rồi nháo nhác tìm. Người mẹ mắt đỏ hoe, chết lặng cả người khi nghe con trai ngây thơ hỏi: “Em Khôi đi đâu rồi mẹ, sao không chơi với con nữa?...\\\"

http://dantri.com.vn/c167/s718-488656/em-kh244i-di-d226u-roi-me-oi-.htm]