Tác giả Chủ đề: Cổ tích tình yêu của nữ thạc sĩ và chàng khiếm thị  (Đã xem 1865 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi love_noborder

Chào cả nhà,
Hôm nay, trên chuyến xe buýt, mình tình cờ gặp một nữ hành khách khoảng hơn 20 tuổi bị mù từ nhỏ. Qua trao đổi với bác tài xế, đưuọc biết cô gái này đang làm việc tại Tỉnh hội người mù tỉnh Quảng nam, đóng tại TP Tam Kỳ. Cô gái nói chuyện rất tự tin, cô bảo cô bị khiếm thị từ nhỏ, hiện đang làm ...kế toán cho Tỉnh hội, cô làm việc vào giờ Hành chính, cong việc trao đổi email, công việc tính toán trên máy tính, ăn lương nhà nước, hiện đang đưuọc hưởng lương công chức với hệ số 2,7....
 Cuộc sống thật diệu kỳ.Thế gian này còn rất nhiều người phi thường. Mình đã mập mờ hiểu ra tại sao có chuyện cổ tích tình yêu của nữ thạc sỹ với chàng khiếm thị kia....
Do chỉ nghe họ đối thoại giữa cô gái và bác tài xế( và kết quả là bác tài xế miễn phí tiền xe buýt cho cô gái) , nên mình không biết họ tên cô gái đó là ai, chỉ biết là gia đình cô ấy đang sống tại Duy Xuyên- Quảng Nam mà thôi.
MÌnh nghĩ, nếu có ai đó có khiếu viết một chút, làm bài phóng sự về hoàn cảnh này như một tấm gương sáng vê nghị lực phi thường của con người.
Thân ái.

 


Ngủ rồi love_noborder

Chào cả nhà,
Trong cuộc sống, không gì là không thể. Chuyện tình yêu của nữ thạc sỹ và chàng trai mù như bên dưới đã minh chứng cho điều ấy.
Chúng ta, những người đã và đang được tạo hóa ưu ái hơn về thể xác, hãy dành một vài phút để nhìn lại chính bản thân mình mình. Nếu ta đặt trong hoàn cảnh của họ, ta có làm được như họ hay không?
Phải là người có đầy đủ bản lĩnh, quan niệm sống vững vàng đặt tình người lên trên hết, một tâm hồn cao cả không tì vết mới có thể làm được điều này.
Xin chúc phúc cho đôi vợ chồng son được mãi mãi hạnh phúc với tình yêu đích thực của mình.


..........................

Gặp nhau từ buổi thử giọng

\\\"Nàng\\\" là thạc sĩ Hoàng Thị Nguyệt Ánh với giọng nói nhỏ nhẹ, đang làm việc ở một ngân hàng lớn tại Hà Nộị. \\\"Chàng\\\" là “hiệp sĩ công nghệ thông tin” Khúc Hải Vân đồng sáng lập Trung tâm tin học tia sáng để giảng dạy miễn phí cho các học viên có cùng hoàn cảnh.

Hơn 1 năm sau ngày cưới nhưng anh vẫn còn nguyên cái cảm giác lâng lâng “như thể vừa trải qua một giấc mơ vậy”.

Anh tâm sự \\\"đã từng yêu và đau khổ nhiều vì tình yêu. Nhưng những lần ấy là với những người khiếm khuyết như anh. Lần này thì khác. Chị còn rất thông minh, có học thức và việc làm ổn định.\\\"

 
Vợ chồng Hải Vân – Ánh Nguyệt hạnh phúc bên nhau.


“Hồi đó Ánh đến thử giọng cho dự án “Tâm hồn Việt Nam”. Lần đầu tiên nghe giọng Ánh tôi cảm thấy có điều gì đó thật đặc biệt từ con người này. Giọng Ánh nhẹ và rất dịu dàng” – Anh nhớ lại

Sau lần gặp ấy hai người thường xuyên liên lạc qua điện thoại để trao đổi công việc. Từ những cuộc gọi ngắn ngủi về công việc rồi họ thân quen và chuyện cứ dài mãi.

Chị kể anh nghe những buồn vui cuộc sống. Anh chuyển cho chị đam mê và ước mơ cháy bỏng của mình. Để rồi một ngày cả hai nhận ra mình cần gặp gỡ, hò hẹn.

Ban đầu họ chọn một điểm hẹn nào đó rồi Vân sẽ bắt xe bus đến còn Ánh sẽ đi xe máy. Nhưng sau đó thì Ánh lại là người chủ động đưa đón Vân trong các cuộc hẹn hò.

Mình cưới nhau anh nhé!

Một người thường và một người khuyết tật đến với nhau. Dù không nói nhưng anh chị đều hiểu những khó khăn, thậm chí phản đối kịch liệt của hai gia đình.

Bố Ánh giận dữ mắng con: “Bố không đời nào gả con gái mình cho một đứa không nhìn thấy gì hết”. Gia đình anh lại hồ nghi biết đâu chị chỉ yêu anh vì anh người Hà Nội lại có nhà cửa đàng hoàng.

Vân đã từng khóc trong nước mắt khuyên Ánh “ta chấm dứt chuyện tình cảm”. Chị trong những đêm không ngủ đã có lúc buông xuôi. Họ xa cách. Và rồi nhớ nhung cồn cào.

Thật lạ là trong thời gian chia tay ấy, cả hai cùng tìm đọc một cuốn sách “Ta là ai” của tác giả Duy Tuệ. Trang cuối cùng của cuốn sách gấp lại cũng là lúc cả hai cùng xác định được: mình là ai và mình cần phải làm gì? Sau khi đọc xong cuốn sách ấy cả hai đều thấy lòng thật thanh thản.

 
Vượt qua khó khăn, trở ngại Nguyệt Ánh và Hải Vân nguyện cùng nhau vun đắp cho hạnh phúc lứa đôi mãi bền chặt.
 


Hôm đó, Ánh hẹn gặp Vân lúc 5h30 tại khu tập thể nơi Ánh thuê trọ. Nhưng khi Ánh rảo bước ra chỗ hẹn vẫn chưa thấy Vân đến nên đi dạo một vòng. 6h30 bóng người vẫn không thấy. Lòng hậm hực, chị quyết định quay về chỗ hẹn thì thấy anh đã ở đó tự bao giờ...

Vân nhẹ nhàng bảo với Ánh rằng: “Anh trễ hẹn 5 phút và đã ngồi đây đợi em một giờ đồng hồ. Điện thoại của em không hiểu sao anh không thể liên lạc được”.

Chị thấy sống mũi cay cay, nước mắt cứ tự nhiên rơi nhẹ.... Ngay giây phút ấy, chị thầm thì vào tai anh: “Mình cưới nhau anh nhé!”.

Tình yêu vượt sóng gió

Một ngày sau hôm ấy chị gọi điện thông báo với bố mẹ hai người sẽ lấy nhau.  Mẹ chị ngỡ tưởng chuyện đã kết thúc nên khi nghe tin bà thực sự sốc.

“Nhưng khi mẹ đọc được những bài báo viết về anh và một lần tình cờ mẹ nghe chính người bạn của mình nói tốt về anh và gia đình anh - mẹ đã dần thay đổi” – chị tâm sự.

Chị xúc động nhớ lại: “Cũng chính mẹ là người đã thuyết phục những thành viên còn lại trong gia đình tán đồng cho đám cưới của chúng mình”.

Nhưng bố chị vẫn cương quyết. Ông đồng ý nhưng bảo nhất định không được đón dâu ở quê. Như vậy chẳng khác nào một sự nhạo báng đối với ông trước láng giềng, hàng xóm.

Con ông tốt nghiệp Trường ĐH Ngoại thương, được đi du học và làm thạc sĩ, cuộc đời bao tươi đẹp “đường quang chẳng đi lại chui vào bụi rậm” nên ông buồn nhiều lắm.

Ánh lắng nghe bố và chấp nhận làm đám cưới trên Hà Nội vì người yêu thương.

Ở anh và chị, tôi thấy được những góc nhìn đồng cảm về cuộc sống. Hào nhoáng bên ngoài rồi cũng qua đi. Cuộc đời rồi chỉ còn lại tình yêu thương mãi mãi. Nói như Khúc Hải Vân: “Hãy thổi những linh hồn mới vào những ước mơ đã cũ sẽ khiến cuộc sống của chúng ta luôn thấy hạnh phúc và đáng sống”.

Văn Chung
Nguồn: http://vietnamnet.vn/vn/giao-duc/108395/co-tich-tinh-yeu-cua-nu-thac-si-va-chang-khiem-thi.html