Tác giả Chủ đề: Màu nhiệm tình yêu.  (Đã xem 6989 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #42 vào: 21-10-2011 09:53:36
40 năm tình cảm vợ chồng mình không phai nhạt

Đến tuổi này, anh không còn sợ cái chết, nhưng anh chỉ sợ một điều cuộc đời anh sẽ không còn bà xã, không còn tiếng nhắc nhở mỗi khi trời trở lạnh “anh nhớ mặc thêm áo nhé anh”. 40 năm, bà xã đã nhắc anh không biết bao lần, nhưng anh vẫn không hề “chán”, chỉ càng thấy thêm yêu bà xã.

Ngày cưới của mình cách đây đã được 40 năm rồi phải không bà xã? 40 năm với biết bao vui, buồn, khó khăn và hạnh phúc mà vợ chồng mình đã cùng vượt qua.

Hai con cũng đã có gia đình, anh và bà xã cũng đã có đủ những gỉ mơ ước: một gia đình với 3 thế hệ cùng chung sống, gia đình mình vẫn luôn đầy ắp tiếng cười. Thấy vợ chồng mình dù không còn nhỏ nhưng vẫn tràn đầy tình cảm, thằng Tí lớn hay hỏi anh: ông ơi, sao ông bà lại yêu nhau đến thế? Anh chỉ cười và bảo nó: vì bà là chiếc xương sườn của ông, không có bà chắc cũng không có ông. Nó nhìn anh hoài nghi nhưng cũng đành chấp nhận.

Nay anh cũng đã ngoài 60 và bà xã thì thua anh 1 tuổi nhưng điều đó không đồng nghĩa với tình cảm mình phai nhạt theo năm tháng phải không bà xã, vì chẳng phải ông bà ta thường bảo gừng càng già càng cay? Bà xã à! Anh chỉ biết mình đã gần đi hết con đường rồi, vì vậy mỗi ngày còn được sống bên nhau anh càng phải yêu thương, chăm sóc cho bà xã nhiều hơn.

Từ ngày nhận kết quả chẩn đoán trên tay bác sĩ, anh biết rằng bà xã có thể bỏ lại mình anh bất cứ lúc nào, có khi là ngày mai, ngày kia hoặc cũng có thể tuần tới, tháng tới, năm tới, anh không thể biết trước.

Đến tuổi này, anh không còn sợ cái chết, nhưng anh chỉ sợ một điều cuộc đời anh sẽ không còn bà xã, không còn tiếng nhắc nhở mỗi khi trời trở lạnh “anh nhớ mặc thêm áo nhé anh”. 40 năm, bà xã đã nhắc anh không biết bao lần, nhưng anh vẫn không hề “chán”, chỉ càng thấy thêm yêu bà xã.

Mai là kỷ niệm 40 năm ngày cưới, anh nghĩ mãi sẽ dành tặng bà xã của anh món quà gì thật ý nghĩa, cuối cùng theo lời tư vấn của chuyên gia Tí lớn “con sẽ nhờ công nghệ chuyển lời yêu thương của ông cho bà, bà sẽ cảm động lắm”. Ừ, vậy thì ông nhờ con vậy. Bà xã à, anh yêu bà xã lắm!

Vnexpress

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #41 vào: 13-09-2011 21:05:54
Khi anh đến bên em, những nỗi đau như tan biến. trái tim em trở nên ấm áp, cuộc sống vốn im lặng bỗng trở nên nhộn nhịp hơn.
anh biết không? em luôn ước có một ngày em sẽ được bên anh, trong vòng tay của anh để nói với anh rằng \\\" em yêu anh rất nhiều\\\". dù những từ ngữ ấy ngày nào em cũng nói với anh rất nhiều. khi mỗi tiếng yêu được nói ra là khi trái tim yếu đuối của em lại mạnh mẽ lên rất nhiều. Em không mong mình sẽ được sống lâu trăm tuổi, nhưng mỗi ngày trôi qua với em là một niềm vui. và niềm vui ấy - chính anh đã dạy cho em cách cảm nhận. cảm nhận sự yêu thương, ấp áp từ bàn tay và trái tim anh. Anh không đưa em đi trên những con đường trải thảm hoa mà nắm tay em cùng em vượt qua những chông gai của cuộc sống. Anh không mang tình yêu đến để đặt vào tim em nhưng đã dạy em biết thế nào là tình yêu và biết cảm nhận tình yêu thương là như thế nào. em thật hạnh phúc khi được có anh, được yêu anh.......... và em sẽ không bao giờ hết yêu anh.
anh rất tuyệt vời đấy anh à!!!  

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #40 vào: 10-07-2011 11:21:20
Muốn có hạnh phúc

Muốn có hạnh phúc với người đàn ông thì phải hiểu họ rất nhiều và yêu họ in ít cũng được. Muốn có hạnh phúc với người đàn bà thì phải yêu họ thật nhiều và… đừng tìm hiểu họ.

V.HUGO (nhà văn Pháp)

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #39 vào: 02-07-2011 07:29:00
Hạnh phúc là bất tận
TT - Chúng mình yêu nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Ngay từ ánh mắt đầu tiên khựng lại giữa trăm bóng hình vội vã lướt ngang. Chúng mình là vợ chồng bao lâu rồi anh nhỉ? Đã mười mùa xuân ấm áp lấp lánh niềm vui qua đi. Chúng mình sẽ bên nhau bao lâu nữa anh nhỉ? Xin hãy giữ niềm tin: hạnh phúc là bất tận!

Lửa sẽ không tàn khi chúng ta luôn tin hạnh phúc là bất tận  - Ảnh: Quân Nam

Vợ vẫn thường hỏi lòng làm cách nào để giữ lửa yêu thương còn nồng đượm sau những biến thiên cuộc sống trước bước chân dài chưa từng biết quay đầu của thời gian. Có người nói: “Hạnh phúc hay khổ đau, đi đến tận cùng rồi cũng chỉ còn nước mắt... Chẳng gì trên đời này là mãi mãi, âu chỉ có sự đổi thay mới vĩnh viễn mà thôi. Vậy nên hãy yêu thương hết mình đi nhưng đừng tin rằng hạnh phúc là bền lâu”.

Nếu như chấp nhận quy luật đó, chẳng phải một ngày kia ngọn lửa chúng ta cùng nhau thắp lên sẽ tàn lụi chỉ còn vương lại những tro bụi xám lạnh? Lúc đó chồng ở đâu, vợ ở đâu, và chúng ta đã biến đổi đến mức nào để không ai còn một chút lòng tin sẽ giữ được mãi ánh lửa soi sáng và sưởi ấm cho tình cảm gia đình?

Phải chăng trước khi thời gian đủ sức xói mòn hạnh phúc của chúng ta, thì niềm tin trong mỗi trái tim đã kịp lợt lạt, tan biến và đọng lại nơi tâm trí duy nhất ý nghĩ: sớm hay muộn lửa cũng tắt, nhọc công tiếp thêm nhiên liệu cũng chẳng ích gì? Vợ thấu hiểu điều đó, giản đơn như những lý lẽ giúp cuộc đời vận hành theo trăm phương ngàn hướng khác nhau. Người ta có thể chọn cách ngơi tay cho lửa tàn, rồi rẽ qua lối khác, nhưng vợ vẫn tin mình có thể đi suốt một con đường nếu coi đích đến là “hành trình”, chứ không thuần nhất là một “điểm dừng” theo cách định nghĩa của người đời.

Chồng yêu! Mười năm đã bước đi nhẹ nhàng bên mái hiên tổ ấm của chúng ta. Như một cái chớp mắt chậm rãi của thời gian để nhìn về quá khứ, lắng nghe thấu hiểu chặng đường vợ chồng đã cùng vượt qua, cho đến tận hôm nay lòng “tương kính như tân” vẫn không hề suy kiệt. Và nếu tiếp tục hướng tới tương lai, tay không rời tay, bên cạnh những quan tâm, chăm sóc, tôn trọng lẫn nhau, hẳn sẽ có nhiều khoảng “mười năm” nữa nối đuôi đi qua trong êm đềm, trước khi bỏ lại thật nhiều trái ngọt lành hạnh phúc trong khu vườn yêu thương của gia đình chúng ta. Bởi vậy, vợ tin vào tương lai nhiều lắm, vì chưa bao giờ hoài nghi hiện tại và quá khứ mình cùng xây đắp.

Hạnh phúc là lửa ấm vợ chồng cùng thắp lên. Hạnh phúc là con đường hai ta kề vai bước đi. Lửa sẽ không tàn, con đường dài mãi, khi chúng ta luôn tin hạnh phúc là bất tận, để hiểu rằng mục đích cuối cùng là gìn giữ được thương yêu bền lâu mãi mãi.[/color][/b]
THẢO XUÂN

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #38 vào: 19-06-2011 09:03:42
Sao ta cứ phải..
Sao cứ phải khóc khi nước mắt không làm tan đi muộn phiền?

Sao cứ phải ghét khi tình yêu thương còn chưa đủ?

Sao cứ phải buồn khi quanh ta luôn có niềm vui?

Sao cứ phải cố quên khi nỗi nhớ đã đong đầy?

Sao cứ phải nhìn lại khi phía trước luôn có mặt trời?

Sao cứ phải tránh nhau khi bước chân luôn tìm về nhau?

Sao cứ phải xa nhau khi hai trái tim là của nhau?

Sao cứ phải tay trong tay để thấy bên mình không còn cô đơn?

Sao phải đợi 1 nụ cười mới trở nên thật xinh tươi?

Sao phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của một người?
[/b]
[/color]
ST

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #37 vào: 16-06-2011 09:10:51
TÌNH YÊU ONLINE



Nếu Tôi kể ra Tôi và Em yêu nhau như nào chắc sẽ chẳng ai tin vì nó... hoang đường quá... Nhưng Tôi xin thề những dòng tâm sự dưới đây là sự thật 100% - không một lời dối trá...
Tôi quen Em rất tình cờ: quen qua mạng ttvnol.com. Một lần Tôi vào muare.vn để tìm mua 1 món hàng và up bài cho một thằng bạn, tự nhiên đọc thấy bài của một cô bé với nick girl_xxxx post bài: \\\"up hộ anh H vì đẹp trai\\\". Tôi thấy buồn cười quá vì cái thằng H đó nhìn như khỉ... Vậy là Tôi search ra được nick của Em và buzz chat chỉ với mục đích trêu mà thôi... Nhưng càng chat thì lại càng thấy cái con nhóc này sao mà \\\"khoe hàng\\\", kiêu ngạo quá, gì mà Tôi bảo số phone của anh là 09xxxx6666 thì nhóc đó bảo: \\\"số gì mà khó nhớ\\\". Tôi bảo \\\"anh dùng 6310i\\\" và hỏi \\\"em dùng phone gì?\\\". Nhóc đó bảo: \\\"em dùng vertu\\\"\\\"-nhưng em cho bạn em mượn rồi\\\" (nói thế này nên Tôi nghĩ ngay là nói khoác). Rồi nhóc đó hỏi: \\\"sao anh dùng 6310i? nó như thế nào?\\\", Tôi trả lời \\\"63 là điện thoại đi theo xe mercedes ý\\\", nhóc đó làm ngay câu: \\\"thế ạ? thế để em chạy ra hỏi bác tài xế coi có không để em lấy em xài\\\". Hix, đến đây thì Tôi thua rồi, sao lại có con bé \\\"khoác lác\\\" 1 cách dễ sợ thế chứ... Rồi Tôi lại tiếp tục chat và nghĩ là quyết tâm sẽ cho con nhỏ này 1 trận, cho biết thế nào là kiêu ngạo, khoác lác... Vậy mà nhỏ đó vẫn không thôi khoác lác: \\\"anh cứ vô khu biệt thự Q.10, thấy căn nào to nhất là nhà em\\\" ...Tôi chỉ biết câm nín...

Rồi cơ hội \\\"trả đũa\\\" cũng đến khi nhỏ đó gạ thi \\\"solo sms\\\", có nghĩa là thi nhắn tin đêm coi ai ngủ trước... Ok cái rụp, cơ hội trời cho đến sao Tôi lại bỏ qua, \\\"phải cho con nhỏ đó biết mình là ai\\\" - lúc đó Tôi nghĩ vậy đó...

Đêm đó, Tôi và nhỏ đó tâm sự và nhắn tin, nhắn được khoảng chục cái tin nhắn thì nhỏ ... lăn quay ra ngáy khò khò... vậy là Tôi thắng... 1-0. Năm đêm liền như vậy, Tôi đều thắng và nhỏ đó bảo là sẽ ra HN...

Vậy là nhỏ ra HN, 5 đêm, chỉ 5 đêm nhỏ bảo: \\\"em yêu anh rồi\\\". Tôi nhắn tin lại và bảo: \\\"yêu kô phải là như thế, yêu là phải có thời gian tìm hiểu...\\\"...

Rồi nhỏ vẫn cứ ra HN, Tôi ra đón... Có tin nổi không? 2 đứa chỉ mới quen qua mạng và nhắn tin với nhau, thậm chí còn chưa biết mặt nhau, vậy mà đã ... ... Lúc đó, Tôi bất chợt nghĩ \\\"sao mà ngu thế? nhỡ con nhỏ đó cho mày leo cây thì sao?\\\"...Đợi đến 9h15, hồi hộp quá... phew, cuối cùng thì nhỏ cũng xuất hiện, vậy là nhỏ không gạt mình...

1 tuần sau đó nhỏ ở với chị cùng xóm trọ Tôi. Ngày đầu Tôi đưa nhỏ đi chơi, ra bờ hồ ngồi nói chuyện, thật buồn cười, Tôi vốn nhát gái, chẳng dám cầm tay , toàn bị ... cầm . Rồi Tôi cũng mạnh dạn cầm lại, thế là nhỏ bảo \\\"cái anh này, mãi mới cầm tay người ta, làm người ta mắc cỡ muốn chết\\\", nghe câu đó Tôi bụm miệng suýt phì cười... Rồi 2 đứa vào công viên gần đường Trần Phú ngồi 8... Nói bâng quơ, linh tinh một lúc nhỏ chợt hỏi: \\\"anh đừng yêu em nhé! Yêu em khổ lắm đấy...\\\". Tôi bần thần, ngỡ ngàng, kô biết tại sao nhỏ lại nói như vậy...Rồi nhỏ tiếp \\\"em muốn nói cho anh biết điều này, nhưng anh không được thương hại em thì em mới nói\\\". Một chút tò mò và có cái gì đó thúc giục Tôi gật đầu \\\"ừ\\\". Nhỏ nói khẽ...\\\"Em bị bệnh tim bẩm sinh, bác sỹ bảo chỉ còn 2 năm nữa\\\"... Tôi... Tôi không biết nói gì, một động lực vô hình khiến Tôi ôm chặt nhỏ, càng lúc càng chặt hơn, nhưng Tôi không thương hại nhỏ... Nhỏ tiếp \\\"bác sỹ bảo em chỉ còn 2 năm nữa và em phải sang Mỹ phẫu thuật ngay, nhưng tỉ lệ chỉ là 50% và em không đi vì chi phí phẫu thuật và sinh hoạt lớn lắm, mặc dù gia đình em lo được. Bố em làm đại sứ quán... Không ai khuyên được em, bố không khuyên đc, bà không khuyên đc, gia đình cũng kô ai khuyên được. Ý em đã quyết...\\\" ... Tôi không biết nói gì... một cảm xúc nghẹn ngào không thành lời...Không hiểu sao lúc đó Tôi lại nghĩ Tôi sẽ thay đổi được quyết định của nhỏ, ừ, chính Tôi sẽ khuyên được nhỏ... Thật ngông cuồng khi chỉ mới quen vài ngày mà đã đòi khuyên được nhỏ trong khi ruột rà của nhỏ không ai khuyên nhỏ đi Mỹ làm phẫu thuật được cả...

Những ngày sau đó, Tôi luôn luôn tận dụng mọi khoảng thời gian thích hợp nhất để khuyên nhỏ, nói cho nhỏ biết về cuộc sống và những khó khăn mà mình phải vượt qua, rằng mình sống không chỉ cho riêng mình... Nhưng.... vô ích, mọi lời khuyên đều trở lên vô ích khi nhỏ luôn luôn nói: \\\"anh đừng đề cập đến chuyện đó được không...\\\". Tôi im lặng, nhưng tôi không bỏ cuộc, tôi vẫn tin tôi có thể khuyên nhỏ. Và những ngày sau đó với tôi thật nhiều cảm xúc, lúc vui vẻ, hạnh phúc, lúc lại tột cùng bi quẫn... Tôi tiếc thương cho một số phận như nhỏ...

Những ngày đó tôi đã hiểu thêm về nhỏ, 1 cô bé vô tư, trong sáng và thánh thiện như một thiên thần. Xin thề là bao nhiêu năm lặn lội tự nuôi thân, Tôi chưa bao giờ gặp một người như vậy - ngây thơ và trong sáng, không hề có một chút vẩn đục trong tâm hồn. Tôi yêu thật, thật sự Tôi đã yêu và muốn bảo vệ, che chở, nói cho nhỏ biết những cái gì là tốt, cái gì là xấu, người nào tốt, người nào xấu...


Rồi một tối, trời mưa tầm tã, Tôi chở nhỏ đi, 2 đứa nói rất nhiều, tâm sự rất nhiều, nước mắt chan hòa cùng nước mưa, nhỏ đang lưỡng lự... có chuyển biến tốt, Tôi cảm thấy như đã làm được 1 cái gì đó, điều đó mang lại hạnh phúc cho Tôi, và cho nhỏ... Nhưng rốt cuộc nhỏ vẫn không chịu đi... thật buồn là nhỏ vẫn không chịu đi. Tôi đã làm tất cả những gì Tôi có thể, thôi đành cam chịu...


Ngày tiễn nhỏ ra sân bay về HCM, một cảm xúc buồn man mác len lỏi khắp tâm trí tôi, nhỏ cười toe và bảo là vui và hạnh phúc lắm, nhỏ còn đòi mang cả quả bóng rổ của tôi về HCM nữa chứ, thật là ngốc quá mà, hải quan đâu có cho cầm cái đó lên máy bay, vậy mà nhỏ vẫn nằng nặc đòi, thế là tôi đành \\\"ậm ừ\\\" chứ biết sao... Khi tôi đang ngồi trên taxi về nhà, tôi nhận được tin nhắn của nhỏ bảo rằng hải quan kô cho mang bóng lên máy bay và bảo tôi quay lại lấy đi, tôi bảo là thôi, bỏ đi. Nhỏ bảo: \\\"không được, vì nó là bóng anh tặng em nên kô làm mất được\\\". Tôi bảo: \\\"anh đi xa lắm rồi, bỏ đi\\\". Nhỏ suýt phát khóc... Rồi nhỏ lên máy bay. Lát sau tôi nhận được tin nhắn của nhỏ và nội dung của tin nhắn này tôi sẽ kô bao giờ quên: \\\"Anh à, em sẽ đi phẫu thuật. Anh đã làm thay đổi cuộc đời em...\\\". TÔi hạnh phúc lắm, thật sự tôi rất hạnh phúc khi đọc được tin nhắn đó...

Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày dài, 2 tháng mà dường như là 2 năm vậy, chỉ 2 tháng thôi mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện, không biết bao lần cãi nhau, không biết bao lần giận hờn vu vơ, giận dỗi vì... chẳng cái gì cả. Tôi nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi và chán nãn. Nhưng tôi không thể bỏ cuộc được, tôi bỏ cuộc nghĩa là nhỏ bỏ cuộc. Tôi luôn cảm thấy một trách nhiệm đè nặng lên vai... Tôi nín nhịn, tôi làm hòa bằng tất cả khả năng có thể. Ởn trời là mọi chuyện êm xuôi đến... tận bây giờ. Có lần nhỏ suy sụp kinh khủng, nhỏ đòi đi Đà Lạt, \\\"đi đến một nơi không ai biết mình là ai, sẽ tự làm để nuôi bản thân, kô phụ thuộc vào ai\\\". Tôi bỡ ngỡ, kô hiểu vì sao tự dưng nhỏ lại như vậy, chat chit một hồi mới vỡ lẽ ra một tin như sét đánh ngang tai: nhỏ nghe lén được bác sỹ nói với bà nhỏ là nhỏ chỉ còn chưa đầy một năm chứ không phải 2 năm nữa. Nhỏ cảm thấy như nhỏ là gánh nặng của mọi người và nhỏ muốn đi thật xa, để không còn ai phải lo lắng cho nhỏ nữa. Tôi bối rối kô biết phải làm sao, rồi tôi trấn tĩnh lại và từ từ khuyên nhủ nhỏ, 2 ngày trời không ăn không ngủ, khuyên thế nào cũng kô xong, nói thế nào cũng không nghe, nhất quyết đòi đi Đà Lạt. Tôi cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng...Sang ngày thứ 3 thì nhỏ đã nghĩ thông, cám ơn trời, tôi thở phào nhẹ nhõm...

Tôi không bỏ cuộc, không tin là không còn hi vọng, tôi lên mạng, vào google và search, tôi tìm mọi hi vọng mà tôi có thể \\\"bấu víu\\\" vào được, dù chỉ là 1%... Cuối cùng tôi cũng tìm được: Năng lượng sinh học. Tôi quyết định sẽ khuyên nhỏ theo cái này, vì giờ chỉ còn nó mà thôi. Tôi gửi cho nhỏ tài liệu, nhỏ đọc và nói \\\"hồi nhỏ gia đình có cho nhưng em không theo được, người ta bảo tập cái này phải kô nghĩ gì, nhưng em thì không thể không nghĩ, lúc nào em cũng nghĩ cả...\\\". Tôi không biết nói gì hơn nữa.

Rồi bà nhỏ bảo mới tìm ra một cách chữa bệnh hay lắm: bằng y thuật cổ truyền ở Vũng Tàu và bảo sẽ đưa nhỏ đi. Nhưng rồi cuối cùng đưa xuống đó rồi lại đưa về vì bà nhỏ bảo: \\\"nhìn chẳng tin tưởng được, cung cách làm việc và vệ sinh không đảm bảo\\\". Vậy là nhỏ lại về, nhỏ hụt hẫng lắm, nhỏ đã hi vọng vào cách chữa bệnh này bao nhiêu, vậy mà... Nhỏ bảo \\\"vì anh, vì chúng mình, em sẽ làm tất cả để được sống\\\". Tôi suýt bật khóc...

Tôi đưa tài liệu về năng lượng sinh học cho bà của nhỏ đọc và bảo bà nhỏ khuyên nhỏ. Bên cạnh đó tôi vẫn động viên và khuyên nhỏ, cuối cùng thì nhỏ cũng đồng ý đi... Vậy mà một tai nạn đen đủi khiến nhỏ không đi chữa được: Nhỏ bị ngã cầu thang gẫy mũi. Những ngày đó là một bầu trời đen u ám bao phủ lấy cuộc sống của những người thân của nhỏ, trong đó có tôi. Nhỏ suốt ngày phải tiếp máu vì máu không cầm được. Trung bình một ngày hết 10 triệu... Khi nhỏ đỡ rồi, nhỏ đòi online chat với tôi, suốt ngày chỉ bắt tôi online chat với nhỏ, không cho tôi làm việc gì cả, rồi tôi và nhỏ cãi nhau vì tôi không chịu được việc nhỏ suốt ngày bắt tôi online chat cùng, không cho tôi làm việc gì cả. Nhỏ khóc và lại \\\"fun máu\\\" - nhỏ lại bị chảy máu cam vì xúc động. TÔi thật tồi tệ, tôi là một thằng tồi tệ, nhỏ đã bị như vậy, nhỏ ở bệnh viện một mình nhỏ buồn, nhỏ muốn tâm sự cùng tôi, vậy mà tôi lại vô tâm vậy. Tôi thật tồi tệ...

Rồi một lần tình cờ, nhỏ \\\"nghe lén\\\" được bác sỹ nói với bà nhỏ \\\"nếu con bé cứ tình trạng như thế này e rằng không được quá nổi 3 tháng\\\". Nhỏ suy sụp, thật sự suy sụp, tưởng như không thế nào đứng dậy nổi. TÔi cũng không biết khuyên nhỏ nhưa nào nữa. Ông trời thật quá khắc nghiệt, thật bất công, nhỏ đã chịu bao khổ cực, bao buồn tủi, chưa khi nào được hạnh phúc, vậy mà sao lúc nào ông ý cũng bắt, cũng dồn ép nhỏ vào con đường... chết vậy? Vậy mà nhỏ cũng gượng dậy được, tôi càng yêu nhỏ hơn, một cô bé mạnh mẽ...

Sau gần một tháng, nhỏ dần dần hồi phục, nhưng nhỏ buồn lắm. Nhỏ bị như vậy mà bà nhỏ mất tích không một lời, kô một tin nhắn hỏi thăm, gia đình cũng vậy. Nhỏ chịu đựng từ nhỏ và luôn luôn như vậy, chịu đựng và chịu đựng. Tôi thật sự bất bình khi thấy gia đình nhỏ không màng quan tâm đến nhỏ như vậy, cứ như kiểu bỏ rơi... Và nhỏ lại ra HN, nhỏ bảo: \\\"giờ em chỉ có anh là gia đình thôi\\\". 5 ngày, nhỏ ở HN 5 ngày đúng với số thuốc đủ 5 ngày cho nhỏ. Rồi nhỏ lại vào HCM.

Có lần nhỏ bảo: \\\"anh à, em viết di chúc rồi. Em biết bệnh của em, em là người hiểu rõ nhất\\\"... Tôi choáng váng, kô tin vào mắt mình...

Và hôm kia, một ngày định mệnh, một ngày Sài Gòn mua to như trút, nhỏ không đi đâu được, nhỏ gọi đám bạn đến và ... trổ tài nấu ăn. Tôi không tin vào tai mình khi nghe Ngọc - bạn thân của nhỏ khen tấm tắc: \\\"Vân nó nấu ăn ngon lắm mày ạ, tao thật sự không tin nổi\\\". Đám bạn nhỏ ăn uống nhậu nhẹt linh đình và... ép nhỏ uống... Thật điên rồ, điên rồ, tôi nhắn tin ngay cho Ngọc bảo nó ngăn không được cho nhỏ uống, nhanh không hối hận bây giờ. KHÔNG KỊP - không kịp mất rồi, nhỏ uống 2 lon bia rồi. Trời ơi là trời, nhỏ ngất! Đám bạn đưa nhỏ vào bệnh viện, nhỏ mê man hơn ngày trời và giờ đây, tim nhỏ đã ngừng đập hơn 30 phút rồi (23h54p ngày 10/05/2007). Nhỏ đã mãi mãi rời xa tôi, rời xa Ngọc, người thân và bạn bè nhỏ...

Còn rất rất nhiều những hồi niệm, nó đang ùa về trong ký ức tôi, nhưng lúc này tôi không thể nào nhớ hết. Tôi viết bài này để lưu giữ lại, để muốn cho cả thế giới biết rằng: Nhỏ sẽ mãi mãi sống trong trái tim tôi


Thứ năm buồn ngày 10/05/2007
11h57 phút đêm
Tiếc thương một mối tình



Tình yêu là gì?, mà thế giới phải khóc,
khi mộng mơ... vỡ tan tành
Tình yêu là gì? mà tôi cố níu với,
giấu niềm đau, nhói tim tôi
Thế giới ấy, ôm đầy những hy vộng,
rồi một ngày, trắng đôi tay
Thế giới ấy, bây giờ tan như mây,
em tan biến như mây...

Ngọt ngào bờ môi, tôi đã thắm tiếng nói,
giấu lời kia... nghe để cười
Nụ hôn nồng nàn, còn đắm mê choáng vang,
sao giờ đây, xa...ngút ngàn ?
Thế giới ấy, tan thành đám mây vàng,
gieo trong tôi, nỗi hoang mang
Thế giới ấy, bây giờ tan như mây,
em tan biến như mây

Một ngày nào đó, trong cuộc đời,
Không còn ai, khóc cho một người
Làm sao em với, nỗi cô đơn, khi mùa đông,
đã ngủ quên, bên dòng sông... xưa vắng lạnh
Một ngày nào đó, trong cuộc đời
Khi tình yêu, chết không một lời
Ðời tôi như, chiếc lá chới với, em nằm yên,
bên dòng sông, không còn ai...
Tiếc thương người

tình yêu đẹp...khi cả 2 nghĩ về nhau... 1 người đi 1 người nhớ


Ai bảo tình yêu trên mạng là giả dối, không có thật. Chỉ có những người không biết tình yêu là gì mới có thể nói như thế!

Theo cafeviahe

 


Ngủ rồi Minh Anh

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 31
  • Thích 0
Trả lời #36 vào: 13-06-2011 23:03:25
Vạn lý tình

              Người ở bên trời, ta ở đây;
              Chờ mong phương nọ, ngóng phương nầy.
    Tương tư đôi chốn, tình ngàn dặm,
    Vạn lý sầu lên núi tiếp mây.
    Nắng đã xế về bên xứ bạn;
    Chiều mưa trên bãi, nước sông đầy.
    Trông về bốn phía không nguôi nhớ,
    Dơi động hoàng hôn thấp thoáng bay.
    Cơn gió hiu hiu buồn tiễn biệt,
    Xa nhau chỉ biết nhớ vơi ngày.
    Chiếu chăn không ấm người nằm một
    Thương bạn chiều hôm, sầu gối tay.

Bài thơ được nhà thơ Huy Cận sáng tác, và được nghệ sĩ Hồ điệp ngâm thơ. Bác nào muốn thưởng thức có thể click vào đây .

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #35 vào: 12-06-2011 21:18:59
Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại...
Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.

Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là \\\'tình yêu từ ánh mắt đầu tiên\\\'.


Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.

Cô gái ngẩng lên hỏi:

- Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.

- Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...

Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.

- Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.

Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.

Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.

Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.

Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày - đem về.

Vài ngày sau...

‘Reeeeng!...\\\'

Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:

- Alô?

Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc.

- Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.

Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.

Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.

Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.

Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi \\\' Chào anh, anh dễ thương lắm- Jacelyn.\\\'

Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa.Lại thêm một mảnh giấy ghi:\\\' Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn.\\\'

Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...

Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại.[/b]
[/color]
pegau (DD dalathoa)

 


Ngủ rồi lehung73

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 1.622
  • Thanked: 90 times
  • Thích 1
  • Giới tính: Nam
Trả lời #34 vào: 08-06-2011 21:56:32
Mon men vào topic nay một hai lần .mà chẵng dám gửi thêm bài..vì mình khô khan quá.mà tình yêu thì bao la và trừu tượng nhiều sắc màu,giống như cầu vòng bảy sắc vậy.đẹp hay ko là do người trong cuộc cảm nhận mà thôi.. góp với chủ topic bài này nhé.đừng ném đá anh  nha vicuocsong...

\\\"Chiều nay, tình cờ anh đi ngang qua khu phố nhà em. Con đường quen thuộc ấy làm anh ngẩn ngơ nhớ về em, nhớ màu hoa bằng lăng tím trước sân nhà em. Bất giác kỷ niệm ùa về, hình như anh vẫn chưa quên em được.

Làm sao anh quên được lần đầu tiên chúng mình gặp nhau trong một quán cà phê ở góc đường Nguyễn Đình Chiểu. Hôm đó trời mưa, em co ro trong chiếc áo ngắn tay và chiếc váy ngắn. Anh ái ngại hỏi: \\\"Em có lạnh không?\\\". Sau này em vẫn nhắc: “Câu hỏi ấy làm em ấm áp biết bao, dù khi đó em thật sự rất lạnh”.

Làm sao anh quên được lần đầu tiên em ký “giấy thông hành” để anh được đến đón em đi làm, đi cà phê cuối tuần. Em ngồi sau xe, cách anh xa lắc, anh bảo em ngồi gần anh hơn một chút, em đấm nhẹ vào lưng anh: “Anh kỳ quá à!”. Anh thật lòng sợ em lạnh mà!

Nửa năm sau, em ngồi gần anh hơn. Anh hạnh phúc xiết bao khi em hỏi: \\\"Anh lạnh không? Em ôm lưng anh nhé!\\\".

Làm sao anh quên được sinh nhật lần thứ 24 của em. Anh có mặt với 24 hoa hồng, một ngọn nến lung linh và nói yêu em trước bao bạn bè. Em nói: “Anh đã làm em suýt khóc vì hạnh phúc và cảm động”! Lúc đó anh ước gì suốt đời này anh cứ mãi làm em suýt khóc vì hạnh phúc như thế.

Em lại bảo: “Anh lúc nào cũng ngon ngọt hết, người như vậy thường xạo!”. Đến bây giờ anh vẫn khẳng định anh yêu em chân thành. Em hiểu tình cảm ấy mà, phải không em?

Và làm sao anh quên được nụ hôn nồng nàn mà chúng ta trao nhau trong những lần hẹn hò. Những cái siết tay rất chặt, rất ấm và cả những lần em hỏi đi hỏi lại: \\\"Anh yêu em nhiều không?\\\". Những lúc ấy, anh hào phóng lặp lại hàng chục lần: \\\"Anh yêu em\\\".

Em bẽn lẽn tựa đầu vào vai anh thỏ thẻ: \\\"Anh là đồ đáng ghét!\\\". Anh không thể quên được những giây phút ngọt ngào ấy.

Và rồi ta xa nhau, giống như bao cuộc tình không trọn vẹn khác. Em bảo: “Chúng ta chưa hiểu nhau. Chúng ta có quá nhiều khác biệt. Em không thể…\\\". Một cuộc tình chứa nhiều kỷ niệm với màu tím tinh khôi kết thúc với lời giải thích chỉ đơn giản thế.

Màu hoa bằng lăng tím mà cả em và anh đều thích đến giờ vẫn còn trong kỷ niệm và cả trong hộp quà em tặng anh. Anh nâng niu nó như đang nâng niu tình yêu của chúng ta.

Và anh cũng đã hiểu câu em hay nói: \\\"Không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Tình yêu đã xa thì khó quay trở lại\\\". Phải chăng anh đã không biết nuôi dưỡng tình yêu? Anh cũng không rõ.

Sau khi chia tay không lâu, em lấy chồng, chồng em là người nước ngoài. Có người bảo em kết hôn giả để được bảo lãnh ra nước ngoài định cư! Có người bảo anh không giữ được em.

Đôi khi con người ta phải lựa chọn và phải chấp nhận những lựa chọn ấy. Như việc anh phải chấp nhận rằng em đã chọn cách xa anh...
(ST)
[video type=youtube]B1nAYYROabA[/video]

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương.
 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #33 vào: 05-06-2011 17:41:08
Người bạn thật sự

Người bạn bình thường chưa bao giờ thấy bạn khóc
Người bạn thật sự sẽ luôn là đôi vai cho bạn tựa vào mỗi khi bạn buồn khổ và cần sự an ủi
Người bạn bình thường tỏ ra khó chịu khi bạn gọi điện trễ
Người bạn thật sự hỏi xem bạn mắc kẹt chuyện gì mà ko thể gọi sớm hơn được

Người bạn bình thường lắng nghe những vướng mắc của bạn
Người bạn thật sự giúp bạn giải quyết những vướng mắc đó
Người bạn bình thường cư xử như một vị khách và đợi bạn phục vụ mỗi khi họ tới thăm
Người bạn thật sự luôn thoải mái và tự phục vụ mình
Người bạn bình thường cho rằng tình bạn sẽ chấm dứt sau một cuộc cãi cọ
Người bạn thật sự tin rằng tình bạn sẽ càng thân thiết hơn sau những cuộc tranh cãi
Người bạn bình thường luôn mong muốn bạn sẽ đến giúp đỡ họ.
Người bạn thật sự luôn có mặt khi bạn cần giúp đỡ
Một người bạn thật sự ?
Đó là người vẫn gắn bó với bạn ngay cả khi tất cả người khác xa lánh bạn

hoathuytinh.com

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #32 vào: 30-05-2011 20:31:31
Thế gới ảo...tình yêu thật...


Em đã có một người anh, một penfriend thực sự.

Trong tâm trạng của một người cô đơn, chán trường. Một ngày thật tình cờ, em vào yahoo chat và em đã gặp được anh. Cách xưng hô bạn bạn tui tui nghe sao xa lạ quá. Em nghĩ có thể như vậy là đủ, vì chẳng ai sẽ nhớ được tên em khi gặp em lần nữa trong yahoo, nhưng anh thì không, những lần gặp tiếp theo, vẫn là cách xưng hô như thế nhưng có vẻ thân thiện và gần gũi hơn. Anh và em đã nói chuyện rất nhiều, trao đổi với nhau rất nhiều.

Từ khi H.A. đi,em không có bạn.Em vốn sở hữu một trái tim không khỏe. Em chỉ muốn dùng hai từ “không khỏe” để nói về nó, em vốn ghét cái “không khỏe” của “nó”, nhưng vẫn phải đồng hành cùng “nó”, vì “nó” là sự sống của em. Chính vì “nó” mà em xa lánh tất cả mọi người, lúc nào cũng mặc cảm, tự ti rồi lùi dần vào thế giới của riêng mình, thế giới mà chỉ có em và những nỗi sợ hãi, những tuyệt vọng, những bi quan về cuộc sống của mình. Lúc nào em cũng nghĩ rằng em sẽ không có ngày mai, rằng em chỉ còn vỏn vẹn một ngày được sống, rằng em sẽ … Nỗi sợ hãi ấy luôn ám ảnh em, khiến em gần như tách biệt với cuộc sống bên ngoài. Em luôn thu mình vào thế giới riêng của em. Chỉ một mình.

Và em sẽ còn mãi như thế nếu không có anh bước qua đời em.

Anh luôn quan tâm em từng tí một, hôm nay ăn gì, làm gì, có vui không, có nhớ uống thuốc không. Và em cũng không hiểu sao, lại có cảm giác thân thiện với anh đến thế. Mọi chuyện buồn vui trong ngày đều tâm sự với anh. Thậm chí còn khóc với anh, con gái khóc với con trai chắc là mắc cở lắm, nhưng với người bạn mình tin tưởng, mỗi giọt nước mắt rơi ra đều là những chuỗi hạnh phúc. Em hạnh phúc vì giờ đây em đã có bạn, em không còn cô đơn vì có anh chia sẻ cùng em.

Em vẫn còn nhớ bài tập đọc từ lúc còn học tiểu học “ làm anh khó đấy, phải đâu chuyện đùa”. Vậy mà khi anh hỏi em “ Có muốn làm em gái anh không?” em đã nhận lời ngay mà không chần chừ. Anh biết không? Nỗi khao khát có được một người anh để bảo vệ, che chở giờ đây đã trở thành hiện thực. “Con nhỏ” – em cứ léo nha léo nhéo “ Anh! anh ơi! anh à!” chắc khiến cho ông anh cũng bực mình. Làm anh khó lắm đấy anh ạ!

Làm anh của em anh phải có một đôi tay thật khỏe để kéo em đứng dậy mỗi khi em vấp ngã

Làm anh của em anh phải có một bờ vai rộng và êm ái để làm chỗ dựa cho em những lúc em mệt mỏi

Làm anh của em anh phải có một đôi tai thính, một khối não linh hoạt để nhận ra lúc nào những suy nghĩ của em lệch lạc để có thể giải thích, hướng dẫn em.

Và cần có một vòng ta yêu thương để ôm em thật chặt những lúc em sợ hãi…

Có mấy ai biết rằng, tất cả những tình cảm mà anh và em dành cho nhau đều là nhờ internet. Qua những lần online, những dòng email, những cuộc điện thoại. Có ai dám tin, một thế giới ảo mà có thể làm sống lại một con người… Nhưng em tin điều đó là có thật - vì vậy mà PENFRIEND mới có ý nghĩa thật sự của nó.

Cảm ơn thế giới ảo internet đã biến ước mơ của em thành hiện thực

Cảm ơn Vietnammobile đã cho em và anh có thể nói chuyện hàng giờ mà không bị lãng phí tiền bạc của bố mẹ

Cảm ơn anh đã đưa em vào diễn dàn để em biết rằng xung quanh mình vẫn có những người bạn sẵn sàng chia sẻ với mình

Cảm ơn thượng đế đã cho em có cơ hội làm em của anh, cho em cảm nhận được tình yêu không có nghĩa là của hai người yêu nhau mà còn là của anh trai dành cho em gái. Một vòng tròn tình yêu không có điểm khởi đầu và cũng không có kết thúc.

Và cảm ơn anh – Penfriend của em. Anh thật tuyệt vời….



 


Ngủ rồi bichthuy_md

  • Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến
  • Thành Viên Gắn Kết
  • Rất Tích Cực
  • ****
  • Bài viết: 351
  • Thanked: 143 times
  • Thích 1
Trả lời #31 vào: 26-05-2011 10:41:57
[video type=youtube]-Dl6CLWLMzk[/video]

-----
Tâm bình thế giới bình
Tâm an gia đạo an
 


Ngủ rồi bichthuy_md

  • Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến
  • Thành Viên Gắn Kết
  • Rất Tích Cực
  • ****
  • Bài viết: 351
  • Thanked: 143 times
  • Thích 1
Trả lời #30 vào: 24-05-2011 17:53:07
\\\"Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi\\\", vicuocsongnhanloai ơi, bichthuy_md rất thích câu nói này. Cảm ơn bạn!

-----
Tâm bình thế giới bình
Tâm an gia đạo an
 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #29 vào: 22-05-2011 19:21:39
\\\"Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi!”

(Hoathuytinh.com) Sáng nay, trong khi sắp xếp những chồng thư cũ, tôi tình cờ đọc lại một bài thơ ngắn của Jacques Prévert mà cô bạn cũ nắn nót chép tặng trên một tờ thư có in hoa rất đẹp. Bài thơ vỏn vẹn năm câu được cô đặt vắt qua hai trang giấy một cách đầy ngụ ý.

Trang thứ nhất:

Tôi sung sướng và tự do

Như ánh sáng

Bởi hôm qua anh ấy nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi

Hai câu cuối bị đẩy qua trang sau:

Anh ấy đã không nói thêm

rằng anh ấy sẽ yêu tôi mãi mãi…

Khi đọc bài thơ này cách nay hai mươi năm, tôi đã cảm nhận nó bằng một tâm hồn tươi trẻ. Bây giờ, cuộc sống giúp tôi nhìn có lẽ đã khác đi về bài thơ trên trang giấy đã ố vàng này.

Cô gái trong thơ nhạy cảm và tinh tế, vì đã không đợi đến khi người mình yêu quay lưng mới xót xa nhận ra rằng tự do “như ánh sáng” chỉ là một thứ tự do mong manh. Hạnh phúc “như ánh sáng” là một hạnh phúc có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.

Nhưng giả sử chàng trai có nói thêm rằng “sẽ yêu mãi mãi”, hoặc có thề hứa trăm năm đi nữa… ai dám khẳng định trái tim chàng sẽ không đổi thay? Nếu từng đọc Ruồi Trâu, hẳn bạn còn nhớ đọan văn này: “Ràng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều nào đó, thế là đủ rồi.”

Ngoài sự “thiết tha tự nguyện” đó ra, chẳng có gì ràng buộc được trái tim con người, nên đừng tin chắc rằng ai đó sẽ mãi không đổi thay. Cũng không thể buộc ai đó không được đổi thay. Trên đời không có thứ vũ khí hay quyền lực tuyệt đối nào có thể níu giữ trái tim một khi nó đã quyết tâm rẽ lối. Cho dù đó là nhan sắc, một tình yêu sâu đậm, những kỷ niệm sâu sắc đắm say. Càng không phải là sự yếu đuối, sự khéo léo sắc sảo hay vẻ thông minh dịu dàng, sự giàu có hay thương hại…Những thứ đó có thể níu kéo một thân xác, một trí óc…nhưng không thể níu kéo một trái tim.

Trái tim vốn là một tạo vật mong manh và thiếu kiên định. Vì vậy, hãy tin vào điều thiện, lòng tốt, vào nhân cách và năng lực…nhưng đừng tin vào sự bất biến của nhận thức và tình cảm nơi con người. Hãy tin là mình được yêu trong khoảnh khắc này, nhưng đừng chắc rằng mình sẽ được yêu mãi mãi. Nếu chịu chừa chỗ cho sự đổi thay, ta sẽ tránh được không ít tổn thương sâu sắc.

Tôi không cho niềm tin là món quà vô giá mà ta dành cho người khác. Bởi đôi khi, sự tin tưởng hoá ra là một việc rất… đơn phương và vô trách nhiệm. Nó có nghĩa bắt người kia vào rọ, không tính đến khả năng thay đổi của trái tim con người. Tin tưởng là trút gánh nặng sang vai người khác, bất kể người ta có chịu nhận nó hay không. Việc nhận định hay quyết định vấn đề không còn dựa vào sự thận trọng, tỉnh táo, sáng suốt hay sự nhạy cảm, bao dung của ta mà hoàn toàn giao phó cho người khác. Và nếu khi họ thay đổi, ta thường nhân danh sự tin tưởng tuyệt đối mà mình đã tự nguyện gửi gắm để cho phép mình cái quyền được ghép tội họ.

Nhưng, bất cứ ai cũng có thể có lúc đổi thay.

Sự thay đổi của người khác, nhất là ở người ta vô cùng yêu quý, chắc chắn khiến ta tổn thương. Nhưng hãy nhớ rằng người quân tử khi đã hết tình cảm thì thường tỏ ra lạnh nhạt. Như ẩn sĩ Urabe Kenkô trong tập Đồ Nhiên Thảo đã viết: “Khi người sáng chiều hết sức thân quen, không có gì ngăn cách bỗng một hôm lại làm mặt lạ và có cử chỉ khác thường, chắc hẳn sẽ có kẻ bảo: “Sao xưa thế kia mà bây giờ lại thế khác?” Theo ta, thái độ lạnh lùng đó chứng tỏ người ấy hết sức đàng hoàng và thành thật.”

Cuối cùng đó mới chính là cốt lõi của tình yêu, tình bạn và những mối quan hệ thân sơ khác. Sự thành thật, chứ không phải là lời hứa vĩnh viễn thủy chung. Bạn có thể yêu hay ghét. Thích hay không còn thích nữa. Chỉ cần thành thật, bạn sẽ luôn luôn thanh thản.

Tôi đọc lại lần nữa bài thơ ngắn ngủi trên tờ thư cũ, và cảm nhận một cách rõ rệt vẻ trách móc đắng cay dịu dàng rất đỗi con gái. Nhưng ít nhất cô gái trong bài thơ kia cũng biết rằng người yêu cô đã rất thành thật, khi không hứa một điều mà anh không tin chắc. Cô cũng biết trái tim con người là một tạo vật hoàn toàn tự do, và một khoảnh khắc đắm say hạnh phúc không hề là lời hứa hẹn vĩnh cửu.

Cô bạn yêu quý của tôi chắc cũng nhận ra điều đó, nên đã viết thêm một dòng chữ xinh xinh vào cuối trang thư, một dòng ngắn mà tôi không bao giờ quên được:

“Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi”.

Hoathuytinh.com

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #28 vào: 19-05-2011 19:34:44
MƯA NẮNG SÀI GÒN.
                [li]T.D.H[/li]

Người ta bảo \\\" Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát...\\\"(*)
Không đâu em! chang chang nắng trên đầu!
Tìm dâu thấy? Cánh ô Đà Lạt
Nên tháng ngày chanh chanh nắng mà thôi!

Nắng Sài Gòn lửa hạ rơi rơi
Hoa lá, cỏ cây, đất trời ... khát nước
Anh khát một ... cơn mưa bất chợt
Bầu trời em ngiêng xuống giữa trưa hè!

Anh bây giờ như một chú ve
Khóc hết hạ, sang thu. Lột xác
Như con chim lạc bầy, ngơ ngác
Kiếp phù du sao hết nợ... nhân tình!

Giữa trưa vàng tháng sáu nắng lung linh
Anh khát cơn mưa rào bất chợt

Anh là nắng Sài Gòn đỏ rực
Em là mưa Đà lạt... mát lành!

(*) Thơ Nguyên Sa[/size]