Tác giả Chủ đề: Định mệnh cay đắng!  (Đã xem 2651 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

doidepsonghanh

  • bạn
Trả lời #7 vào: 13-07-2011 10:24:37
Đúng là không ai có lỗi trong chuyện này. Em thấy thương cho cả hai người, nhưng khi đọc câu chuyện này, em vẫn mong chờ Lâm có một hành động nào đó mạnh mẽ hơn để giữ lấy tình yêu cho mình. Lâm cứ âm thầm lặng lẽ đứng sau làm một người ẩn mặt thì làm sao đòi hỏi cô gái có thể nhớ ra mình. Đó là một lý do nhỏ cộng hưởng trong hàng ngàn lý do khiến họ không đến được với nhau. Cô gái sẽ đi lấy chồng, nhưng biết đâu một ngày nào đó cô gái sẽ nhớ ra Lâm, nhớ được tất cả kỉ niệm và tình yêu sâu nặng giữa hai người.Nếu cuộc sống với người chồng hiện tại hạnh phúc thì mọi chuyện ngủ yên, nhưng nếu cô gái không hạnh phúc? Cô ấy sẽ than trách số phận hay than trách người yêu cũ đã vội vàng quay lưng bước lên taxi ngày hôm đó?
Dù vậy, cuộc sống nhiều khi không giống như những gì mình nghĩ phải không anh? Và em nghĩ chúng ta không nên gọi câu chuyện này là một \\\"Định mệnh cay đắng\\\". Đó là một nỗi đau đối với Lâm để từ đó Lâm trưởng thành hơn, cứng cỏi hơn cho những điều sắp đến. Bởi vì trong cuộc đời chúng ta còn phải chịu nhiều nỗi đau hơn thế. Mọi thứ qua đi đều để lại cho ta những trải nghiệm quý giá. Qua nỗi đau này, cuộc đời đã cho Lâm thêm một trải nghiệm.
Chúc cả nhà vui vẻ nha! :)

 


Ngủ rồi giangcoinamtruoc

  • Tồn tại hay không tồn tại!
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 910
  • Thanked: 36 times
  • Thích 0
Trả lời #6 vào: 12-07-2011 14:09:25
thân tặng:traithuongyeuthuong

Bỗng dưng một cánh chuồn chuồn
Trao cho tôi một nỗi buồn bay đi
Để cho hoa lá ùa về
Để tôi lạc giữa bốn bề là tôi.
......
Bỗng dưng một cánh chuồn chuồn
Trao cho tôi một nỗi buồn trong veo.  :P
(St)

 


Ngủ rồi traithuongyeuthuong

Trả lời #5 vào: 11-07-2011 20:20:31
Có cánh chuồn chuồn nào trên vai mình ko nhỉ? quay đi quay lại nhìn mãi mà chẳng thấy đâu. hì. Hình như lâu lắm rùi ko được nhìn thấy cánh chuồn chuồn...thấy nhớ quá ... Nhớ nhà, nhớ quê hương, nhớ những ngày thả trâu bắt chuồn chuồn ...   :P .
\\\"Chuyện tình chuồn chuồn\\\" thật xúc động, nhưng ko biết cô gái đó có được hạnh phúc ko nhỉ? Cô gái đó thật may mắn khi gặp được và được a chuồn chuồn yêu thương mình đến như vậy và tìm được bờ vai vững chắc mới để tựa vào, để được an ủi...Còn hạnh phúc thì ko biết cô có được ko vì chàng trai kia ra đi mà ko gặp cô ấy 1lần, ko từ biệt cô ấy theo đúng nghĩa những người chia tay...,Cô đã tìm kiếm a...vì vậy tuy bên cạnh có chàng bác sỹ cận kề chăm sóc, được yêu thương, vỗ về nhưng chắc gì trong lòng cô không có điều gì sâu lắng, chắc gì đôi mắt cô ko rớm lệ khi nghĩ đến sự ra đi của chàng trai ko 1 lời từ biệt kia. Sao chàng trai đó ko nghĩ cô gái đó cũng có thể hy sinh cho anh ấy như vậy.
Anh chàng chuồn chuồn đó thật vĩ đại, chắc trong đời sống thực tại bây giờ khó lòng mà kiếm được 1 người như vậy nhỉ? Gia đình cô gái này chắc sẽ biết ơn chàng trai này lắm, và cho rằng chàng trai làm như vậy là đúng đắn, cho rằng a chàng làm như vậy anh ta là người tốt.....
Ko biết đằng sau nó còn uẩn khúc gì đây, còn điều gì khó nói ra đây.
Có ai muốn có 1 người yêu như a chuồn chuồn này ko nhỉ? Chắc là ko rồi, vì khi yêu người ta cũng ko muốn người đó hy sinh vì mình như vậy mà người đó phải chịu đau khổ, thiệt thòi.  Buồn vậy nhỉ ?

Tình mới chớm nở đã vụt tắt, thật đáng buồn...
A chàng đã hứa đưa cô gái đi ngắm mặt trời mọc,còn a chàng sẽ ngắm mặt trời lặn. điều hứa chưa thực hiện... có lẽ cô sẽ tự đi ngắm 1 mình vậy, ngắm hộ phần của a chàng luôn. Tình yêu chưa đủ lớn thì ko thể vượt qua được, ko thể thành gì được... Cảm kích trước tấm lòng của anh chuồn chuồn xin gửi đến a lòng biết ơn sâu sắc và nỗi buồn trũi nặng!

 


Ngủ rồi lehung73

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 1.622
  • Thanked: 90 times
  • Thích 1
  • Giới tính: Nam
Trả lời #4 vào: 08-07-2011 10:00:58
Những bài viết của các bạn hay quá,đọc rồi ngẫm nghĩ thấy buồn..có những chuyện ko thể ko quyết định đc,dù rất đau lòng,nhưng có ai bt đằng sau sự quyết định đôi lúc tàn nhẫn đó là cả một trời yêu thương,quay lưng đi mà khóc..đôi lúc đừng nên nhìn sự việc với vẻ ngoài của nó,cuộc sống có nhìu điều để học hỏi,mà tình yêu thì càng ko phải ai cũng hiểu hết đc..mãi mãi là ẩn số để mọi người đi tìm để yêu nhau hơn..mình thì có câu chuyện này (sưu tầm thôi,mà bạn giangcoinamtruoc cũng đã đưa lên rùi đó.nhưng vẫn rất hay.).chắc cũng buồn,nhưng đằng sau chuyện buồn đó là một tình yêu,đã yêu là phải bt hy sinh cho nhau,cho dù mình sẽ ko đc gì cả.đó mới là tình yêu chân chính.

CHUYỆN TÌNH CHUỒN CHUỒN (ST)


Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: \\\"Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?\\\" Chàng trai không chần chừ vội đáp: \\\"Con bằng lòng\\\"

Thượng đế nói: \\\"Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?\\\" Không chần chừ chàng trai vội đáp: \\\"Con bằng lòng\\\"

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : \\\"Con bằng lòng!\\\". Chàng thấy người bác sĩ ***g chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: \\\"Con đã hối hận rồi sao?\\\" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: \\\"Con không!\\\"

Thượng đế hài lòng nói: \\\"Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!\\\"

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: \\\" Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời...\\\"




0Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ .... Có cánh chuồn nào trên vai bạn không ?
cùng chia sẻ với mình nhé....

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương.
 


Ngủ rồi giangcoinamtruoc

  • Tồn tại hay không tồn tại!
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 910
  • Thanked: 36 times
  • Thích 0
Trả lời #3 vào: 06-07-2011 18:57:24
Hic, đọc những tâm sự của  bạn mà cứ ngỡ như ai đó viết cho riêng mình!mùa hè mát mẻ bạn nhé!
(Mời bạn đọc tiếp các bài mà Giangcoi đăng để  cùng đồng cảm!thân ái!)

 


Ngủ rồi traithuongyeuthuong

Trả lời #2 vào: 06-07-2011 18:20:49
@ giangcoinamtruoc @ Sao mấy câu chuyện tình yêu của a buồn đến nao lòng như vậy?. \\\"Một người nào đó\\\" 1 hôm vô tình đọc được những câu chuyện ty của a tự dưng khóc ngon lành vậy đó...
\\\"Người với người sống để yêu nhau...\\\" cớ sao tình yêu lại thường thấm đẫm nước mắt, chia ly, đau khổ và đắng cay. Phải chăng Những giây phút hạnh phúc,yêu thương người ta thường dễ quên còn những đau thương của nó dễ khắc sâu vào lòng con người hơn.
Câu chuyện \\\"Tin nhắn gửi nhầm\\\" là có hậu nhất khi người chồng nhận ra đươc giá trị gđ, giá trị của người vợ và quay về cùng xây dựng tổ ấm...Sao thấy ấm lòng vô cùng...Ước gì ông chồng nào cũng được như vậy, bà vợ nào cũng được như vậy thì sẽ bớt cảnh ly tan, những đứa trẻ sẽ bớt khổ hơn.
Cảm ơn a giangcoinamtruoc đã cho mọi người biết thêm những câu chuyện xúc động...
Đàn ông yêu mạnh mẽ như vậy, pnu cũng ko kém phần
Để Yêu 1 người nào đó thật ko dễ dàng chút nào mà chia xa nó lại càng khó khăn hơn.
Cô ko có lỗi, a cũng ko có lỗi... Tại sao họ lại phải xa nhau?.Có chăng là vì tình yêu của họ dành cho nhau chưa đủ lớn để vượt qua tất cả những sống gió, những cản trở của cuộc sống. Cô quay quắt trong nỗi nhớ, cô cố tìm những hình ảnh của a, cô muốn quên đi nhưng sao những hình ảnh đó cứ chập chờn trong giấc ngủ, trong suy nghĩ mọi lúc mọi nơi. Phải chăng cô quá ngốc ngếch như lời a thường nói, phải chăng cô quá yêu anh mà quên mất bản thân mình cũng cần phải yêu. Tim cô quặn thắt, có phải cô đang buồn ko nhỉ? Cô ko biết có phải mình buồn hay không chỉ biết lòng cô trống rỗng, cô trơ ra như 1 khúc gỗ, không biết chuyện gì đang xảy ra, ko muốn gì trong lúc này.  
Tình cảm Cô dành cho a rất chân thành và đầy nhiệt huyết như chưa bao giờ được yêu.A cũng dành cho cô những chân thành, quan tâm, sẻ chia, an ủi và lo lắng...Những thứ này cô chưa bao giờ cảm nhận được từ người khác, chỉ có a mang đến những rung động trong cô...Nhưng cô ko muốn làm chiếc bóng....    Trong lúc người cô ko yêu lại tha thiết muốn cưới cô.
Rồi mọi chuyện sẽ qua, tình yêu nào cũng có bắt đầu cũng có kết thúc. Một cánh cửa khép lại sẽ có 1 cánh cửa khác sẽ mở ra... Ko có ai hết, 1 mình cô sẽ phải mạnh mẽ, vững tin bước trên con đường mình đã chọn, trên đường đời.  
Bình yên nhé những con tim cô đơn !

 


Ngủ rồi giangcoinamtruoc

  • Tồn tại hay không tồn tại!
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 910
  • Thanked: 36 times
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 29-06-2011 11:15:33
Định mệnh cay đắng!
Gần 1 tháng trôi qua , người ta đã quen với hình ảnh của một người con trai vẫn đứng lặng im dưới gốc cây vào mỗi tối, nhín về phía cửa sổ của căn biệt thự nhỏ bên đường . Không ai biết chính xác là chuyện gì, họ chỉ biết rằng trong ngôi nhà đó có một cô gái mới trở về từ bệnh viện.Rồi đến một ngày, cũng vào một buổi tối như vậy, có một người con trai khác ân cần đưa cô về trên chiếc xe sang trọng của anh ta. Kể từ đó, không ai còn trông thấy người con trai đứng bên kia đường nữa.
Nga, cô con gái của một doanh nghiệp có tên tuổi. Lâm, một chàng trai tỉnh lẻ, sống hòa đồng với mọi người. Họ tìm thấy nhau trên một diễn đàn . Họ chia sẻ với nhau những câu chuyện vui, những mẫu chuyện tình đọc được , rồi tâm sự với nhau những chuyện vui buồn của họ.Tình bạn ấy đã duy trì suốt gần 2 năm.
 Rồi đến một ngày, hai người cùng thi đậu vào một ngôi trường đại học.Tình bạn ấy là càng gắn bó hơn, và một mối tình trong sáng đã len lỏi vào trong cái tình bạn ấy suốt những năm tháng sinh viên.
Lâm không có điều kiện như những người con trai khác, để mỗi ngày lại tới đón người yêu trên những chiếc xe đắt tiền.Nga thì chẳng đòi hỏi gì hơn, vì niềm hạnh phúc lớn nhất của cô là mỗi cuối tuần lại được ngồi trên chiếc xe đạp mà người yêu chở, được lắng nghe tiếng sao diều cùng người ấy ở những công viên nhỏ trong thành phố, được xem những đoạn clip lãng mạn mà người ấy làm tặng cho riêng cô.
Nhưng rồi cuộc sống chẳng như những gì chúng ta mong. Gia đình Nga đã phản đối mối quan hệ giữa hai người.Họ không bao giờ chấp nhận chuyện đứa con gái duy nhất của mình đến với một người con trai nghèo, tương lai còn chưa rõ.
Ngày ra trường, hai người hẹn ước, và khắc lên hai mảnh trái tim bằng ngọc dòng chữ: \\\" hẹn ước 5 năm\\\" . Anh sẽ tới một thành phố có điều kiện tốt hơn, nơi anh sẽ cố gắng để tạo lập sự nghiệp.5 năm sau,ngày mà nhà trường tổ chức họp mặt cho những người cùng khóa, anh sẽ trở về và sẽ chính thức cầu hôn cô.
Hẹn gặp nhau lần cuối để rồi chia tay. Nhưng Nga đã không tới được,cô đã gặp tai nạn khi đang trên đường tới chỗ hẹn.Lâm đau lòng nhìn Nga bất tỉnh trên chiếc giường màu trắng của bệnh viện. Lâm khóc, anh hận mình tất cả. Gia đình Nga không muốn Lâm đến gần con gái họ. Nỗi đau giằng xé, Lam ko thể rới xa người yêu.Anh xin gia đình Nga được ở bên cho đến khi cô bình phục, anh hứa sẽ ra đi. Họ đồng ý. Vậy là từ đó, ngày nào anh cũng đến với cô, lại nắm tay cô, lại khóc.Cảnh tượng khiến ngay cả cha mẹ Nga cũng cảm động, nhưng những thành kiến về địa vị đã hằn sâu trong suy nghĩ họ, chẳng dễ gì thay đổi.
Cô gái vẫn nằm đó,bất tỉnh, 1 tuần, 2 tuần trong sự lo lắng của mọi người. Rồi một hôm, bác sĩ thông báo cô có dấu hiệu hồi phục, đấy cũng là ngày Lâm thực hiện lời hứa của mình,anh phải ra đi.
Nga trở về với cuộc sống bình thường. Cô sớm tìm lại được những ký ức, những thói quen của cô. Chỉ có một điều : cô không còn nhớ bất kì một chi tiết nào về Lâm nữa. Lâm như một người chưa từng tồn tại trong cuộc sống của Nga. Còn Lâm, anh đã không hề hay biết về điều đó.
Mỗi tối, anh không thể đến bên cô, mà chỉ biết lặng lẽ đứng ở phía xa, nhìn lên cửa sổ phòng cô, nơi cô vẫn hay ngồi online nghe nhạc. Anh buồn khi nghĩ rằng người yêu đã quên mất anh (Lâm ko hay biết chuyện Nga mất trí nhớ về mình ). Nga bắt đầu đi làm. Cô gái trẻ xinh đẹp, dễ mến, biết bao nhiu kẻ sẵn sàng làm cây si ngay từ lần đầu gặp đầu tiên. Hôm xe cô bị hỏng, một chàng trai ga lăng cùng cơ quan đề nghị chở cô về. Và đấy cũng là ngày Lâm rời bỏ thành phố này.
Thời gian trôi qua, Nga gặp lại những người bạn đại học của mình. Họ hỏi cô về chuyện tình lãng mạn với Lâm, họ hỏi về Lâm. Nga như con nai vàng ngơ ngác, nghe họ nhắc về một chuyện tình đẹp của ai đó, nhưng lại bảo là của mình. Lâm - một cái tên bình thường , mà sao nghe bạn bè nói cứ như là một cái gì đó chỉ thuộc về riêng cô. Họ cho cô xem những tấm ảnh mà họ chụp chung với hai người. Nga như một người mất phương hướng. Cô nhìn thấy mình luôn hạnh phúc khi đứng cạnh một người con trai mà cô chẳng thể nhớ là ai. Bạn bè cô bảo đấy là Lâm.Cô cố gắng lục lại trong kí ức của mình về tình yêu ấy, nhưng trống rỗng. Cô đặt tay lên ngực, cầm chiếc dây truyền 1 nủa trái tim còn khắc 2 chữ: \\\" hẹn ước \\\" mà chẳng biết là ai tặng.
 Rồi như có một cái gì đó trở lại với cô, hình ảnh về một người con trai mờ nhạt, lúc xa, lúc gần đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cô. Cô nhớ lại những ngày bất tỉnh trong bệnh viện, dường như có một ai đó luôn ở bên cô. Không hẳn đấy là cha mẹ. Cô cảm nhận được những cái xoa tay ấm áp, nhẹ nhàng, cô nghe thấy những tiếng khóc khe khẽ, rồi những giọt nước mắt nóng hổi rớt trên tay cô.Cô cảm nhận rất rõ sự yêu thương mà người ấy dành cho mình, nhưng lại chẳng thể nào nhớ nổi đấy là ai. Cô nhớ kí ức vui vẻ bên một ai đó, người đã cho cô rất nhiều những kỷ niệm êm đềm, người đã bước vào cuộc đời cô, một phần không thể thiếu của cô nhưng người ấy giờ ở đâu. Cô nghe người bán nước trước đưới cửa kể về một thanh niên vẫn âm thầm dõi lên căn phòng cô vào mỗi tối, và giờ thì không còn nữa. Cô khóc, tại sao người ấy không đến tìm cô, tại sao người ấy lại xa cô. Phải chăng cô đã làm gì có lỗi. Trong bóng đêm, cô đau đớn giữa những kí ức mơ hồ .Cô muốn đưa tay ra nắm bắt, nhưng không thể được. Dường như những kí ức ấy không còn thuộc về cô nữa . Cô hận mình không thể nhớ nổi được người mình yêu.Màn đêm, cô đâu đớn gọi tên: Lâm ơi, Lâm là ai ?
5 năm trôi qua, ngày họp mặt của những người bạn cùng khóa.Nga trở về trường cũ, vẫn trẻ trung, vẫn xinh đẹp, vẫn làm mê hồn biết bao chàng trai khác. Cô gặp lại bạn bè cũ. Một chàng trai tới gần cô, giống như một người bạn thân khác, người ấy hỏi thăm về cuộc sống, công việc của cô. Cô cảm nhận rất rõ được sự vui mừng của anh ta khi nghe cô kể về cuộc sống yên ả và những thành công trong công việc.Nhưng cô thấy đôi mắt anh ta để lộ rõ nổi buồn và thất vọng khi nhìn cô đưa tay gọi người yêu tới. Anh ta không nói gì nhiều về mình, mà chỉ nói về một cuộc tình 5 năm, một lời hẹn ước đã đeo đuổi theo anh suốt những năm tháng qua. Rồi anh ta bước đi. Trong hội trường ồn ào, Nga nghe thấy tiếng của ai đó gọi lớn: - \\\"Lâm IT, sao về sớm vậy\\\" .
5 năm trôi qua, chưa có ngày nào Nga không tự hỏi:\\\" Lâm ơi, Lâm là ai \\\". Bất giác có một cái gì đó, cô ngoảnh mặt lại. Người con trai mà nãy giờ trò chuyện với cô đang bước lên chiếc taxi màu bạc. Cô đuổi theo, nhưng không kịp nữa. Người giữ xe hỏi tên, rồi đưa cho cô chiếc dây truyền có 1 nửa trái tim còn lại, kèm lời nhắn : \\\" Chúc em hạnh phúc \\\" Chiếc dây truyền vẫn còn khắc rõ 2 chữ:\\\" 5 năm \\\"
\\\"Hẹn ước- 5 năm \\\" hai mảnh trái tim, có thể Nga sẽ chẳng bao giờ nhớ đc về lời ước ấy, giống như những ký ức mờ nhạt về Lâm. Hoặc có thể cũng sẽ có 1 ngày cô sẽ nhớ ra tất cả mọi điều cùng với sự dằn vặt về bản thân.Nhưng chắc chắc, hai người sẽ chẳng bao giờ đến được với nhau nữa. Bởi vì 5 năm qua, Nga đã sống, một cuộc sống gần như không hề có Lâm. Còn Lâm, anh đã ra đi mãi mãi cùng với nỗi buồn vì người yêu đã quên anh, quên đi lời hẹn ước hôm nào .Chẳng ai có lỗi. Tất cả chỉ vì định mệnh cay đắng mà thôi.
(st)