Người Tôi Cưu Mang
CUỘC SỐNG QUANH TA => Tâm sự - Chia sẻ => Tác giả chủ đề:: bymyside4 vào 28-11-2010 16:39:37
-
mình muốn lập topic này để chia sẻ với cả nhà những video mà cả nhà cho là hay ,xúc động . Có thể đó là 1 bài hát ,1 đoạn phim hoặc là 1 đoạn video bạn quay được ở đâu đó miễn sao bạn thấy nó hay, cảm động và Bạn muốn chia sẻ với cả nhà .
Mình chỉ biết mấy bài hát thôi ,nên tặng cả nhà 1 bài mà mình tình cờ nghe được . 1 bài hát tuổi teen
http://mp3.zing.vn/mp3/video-clip/xem-video/Kiss-J-entercom.41562.html
Mong được chia sẻ với cả nhà . hy vọng sẽ được chia sẻ nhưng video về những lần đi xác mình và những lần đi \\\" ăn (vui ) chơi \\\" của Tiger và những người Bạn hihihi
chúc cả nhà có 1 buổi tối chủ nhật vui vẻ bên người thân và gia đình
-
Bymyside 4 viết:
Mong được chia sẻ với cả nhà . hy vọng sẽ được chia sẻ nhưng video về những lần đi xác mình và những lần đi \\\" ăn (vui ) chơi \\\" của Tiger và những người Bạn hihihi
Trời... sao mình lại xuất hiện với vai trò \\\"ăn (vui) chơi\\\", nhầm không vậy Bymyside? :blink:
-
hic,ném đá dấu tay để tiger chịu 1 mình . quên mất là \\\"sau những lần ăn (vui ) chơi của bymyside ,tiger và cả nhà \\\" .Nhớ quán cơm thật nhiều
hôm nay tình cờ đọc được 1 câu chuyện nên muốn chia sẻ với cả nhà :
NHỮNG CON ĐƯỜNG MỚI
( Mary Picford)
Lúc ấy là năm 1903. Bà Annie Johnson sinh sống tại Arkansas cùng hai con trai và đang lâm vào tình cảnh bế tắc. Tiền bạc của bà gần như đã cạn, bản thân bà không có khả năng đặc biệt nào ngoài việc đọc và cộng những con số đơn giản. Thêm vào đó là cuộc hôn nhân không được mãn nguyện và gốc gác da đen vốn bị phân biệt của bà. Tất cả như đang dồn Annie vào ngõ cụt.
Khi bà ngỏ lời với chồng mình, ông William Johnson, rằng bà không hài lòng về cuộc hôn nhân giữa họ, ông thừa nhận nó cũng không như ông mong muốn và từ lâu ông cũng có ý định ra đi học đạo. Ông còn bảo Thượng Đế gọi ông đi truyền giáo tận vùng Enid thuộc bang Oklahoma. Tuy nhiên, ông đã không kể cho bà nghe việc ông có quen một mục sư tại đó, người ông sẽ theo học đạo và có một cô con gái dễ mến chưa lập gia đình. Thế là họ chia tay nhau một cách nhẹ nhàng. Annie giữ lại ngôi nhà chỉ có vỏn vẹn một căn phòng còn ông William mang theo gần hết tiền mặt đến Oklahoma.
Annie là một phụ nữ to cao và đầy nghị lực. Bà quyết định sẽ làm lại từ đầu và gửi bọn nhóc yêu quý của mình cho người khác trông nom. Bà nói:
- Tôi nhìn lại con đường tôi đang đi và quãng đường đã qua, vì không thấy hài lòng nên tôi đã quyết định bước khỏi con đường đó, rẽ sang một hướng mới.
Biết mình không có khả năng được thuê làm việc tại nhà máy bông hay xưởng xẻ gỗ trong vùng, bà nghĩ cách tạo kế sinh nhai cho mình dựa vào hai nhà máy này.
Bà lên kế hoạch thật tỉ mỉ và chẳng để ai biết. Một ngày nọ, vào lúc trời sẩm tối, để xem mình đã thật sự sẵn sàng thực hiện kế hoạch chưa, bà đặt những hòn đá vào hai cái xô nặng cỡ 19 lít rồi xách chúng đi gần năm cây số đến nhà máy bông. Sau khi nghỉ ngơi một lát, bà bỏ bớt vài hòn đá rồi đi tiếp 8 cây số nữa trong bóng đêm trên con đường đầy bụi đất đến nhà máy cưa. Trên đưòng quay trở về tổ ấm nhỏ của mình cùng các con, bà đã bỏ dần những hòn đá còn lại dọc đường.
Đêm đó, bà luộc gà rồi chiên giăm bông. Sau đó bà nhào bột và làm bánh nướng cuốn nhân thịt. Đến gần sáng bà mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, bà rời nhà mang theo bánh kẹp thịt, mỡ, một cái chảo sắt và than đá để nhóm lửa. Gần đến giờ ăn trưa, bà xuất hiện ở một khu đất trống sau nhà máy bông. Khi tiếng chuông báo nghỉ trưa vang lên, bà thả rau húng vào chảo mỡ đang sôi. Mùi thơm lan tỏa đến chỗ những công nhân vừa túa ra từ nhà máy, người dính đầy bụi bông trắng trông như những bóng ma.
Hầu hết các công nhân đều đã mang theo phần trưa của mình, nhưng hôm nay họ bị quyến rũ bởi mùi thơm từ những chiếc bánh nhân thịt nóng hổi mà bà Annie vừa vớt ra khỏi chảo. Bà gói chúng bằng giấy báo thấm mỡ và bán với giá 5 xu một cái. Dù bán chậm nhưng những ngày đầu tiên đó Annie rất quyết tâm. Bà phân chia đồng đều việc bán hàng ở cả hai nhà máy.
Thế là, nếu ngày thứ hai bà bán bánh nóng giòn ở nhà máy bông và bán những chiếc bánh đã nguội còn dư ở nhà máy cưa với giá ba xu, thì thứ ba bà sẽ đến nhà máy cưa trước để chào bánh mới ra lò khi những người thợ xẻ người đầy mạt cưa xuất hiện ở cổng nhà máy.
Trong những năm kế đó, vào những ngày xuân êm dịu, những trưa hè nóng bỏng, hay những ngày lạnh lẽo mưa dầm tuyết rơi, Annie không bao giờ làm thất vọng khách hàng của mình, những người tin chắc sẽ gặp hình ảnh một người phụ nữ cao lớn, da ngăm đen khom người bên chảo dầu, cẩn thận trở từng miếng bánh kẹp thịt. Khi cảm thấy chắc chắn những người công nhân kia đã là những khách hàng thân thiết, bà dựng một cái sạp giữa hai nhà máy cho họ đến dùng bữa.
Thật sự, bà đã bước ra khỏi con đường mà dường như đã được chọn sẵn cho bà để rồi tìm cho mình một lối đi hoàn toàn mới. Nhiều năm sau, gian hàng ấy đã trở thành cửa hàng nơi khách hàng có thể mua bất cứ thứ gì, từ pho mát, thức ăn, xirô, bánh bích quy, kẹo, đồ chua, đồ hộp, trái cây tươi, nước ngọt, đến than đá, dầu và cả đế da cho những đôi giày đã mòn.
Mỗi người chúng ta đều có quyền và trách nhiệm xem xét những con đường phía trước, cũng như những con đường ta đã đi qua. Nếu con đường tương lai không sáng sủa hay không hứa hẹn với ta điều gì và ta không thể quay đầu lại, chúng ta cần quyết tâm, và chỉ mang theo hành trang cần thiết, bước khỏi con đường đó rồi rẽ sang hướng khác. Nếu sự lựa chọn mới cũng không thể chấp nhận được, đừng bối rối, chúng ta hãy sẵn sàng thay đổi nó
( sưu tầm )
Đọc câu chuyện này xong,chắc mỗi người sẽ có những suy nghĩ khác nhau .Nhưng với mình,không hiểu sao mình lại nghĩ tới Mẹ . Những người mẹ ,Họ thật giỏi . Dù cuộc sống lúc trước có vô vàn khó khăn,thiếu thốn vật chất thật nhiều ,nhưng họ vẫn chắt chiu từng tí 1 để lo cho những đứa con,được đến lớp ,được bằng bạn bằng bè
Mong rằng những đứa con sẽ sống tốt để không làm mẹ buồn
hi,mình xin tặng cả nhà 1 bài hát nữa .Bài Mama của Spice girls
http://mp3.zing.vn/mp3/video-clip/xem-video/Mama-Spice-Girls.1827.html
mong sự chia sẻ của cả nhà
-
Hì hì hì. Anh Bymyside4 phải về Đăk Lăk sống, không còn được ở Sài Gòn, ở quán cơm với mọi người như trước đây nữa nên chắc buồn lắm nhỉ. Mọi người cùng chia sẻ với anh bymyside4 nào.
Đóng góp cho topic 1 Clip cảm động mà em rất thích. Câu chuyện cảm động về trận động đất ở Nhật Bản.
[video]http://www.youtube.com/watch?v=c0t_JqogA8Q[/video]
-
bymyside4 đã viết:
mình muốn lập topic này để chia sẻ với cả nhà những video mà cả nhà cho là hay ,xúc động . Có thể đó là 1 bài hát ,1 đoạn phim hoặc là 1 đoạn video bạn quay được ở đâu đó miễn sao bạn thấy nó hay, cảm động và Bạn muốn chia sẻ với cả nhà .
Mình chỉ biết mấy bài hát thôi ,nên tặng cả nhà 1 bài mà mình tình cờ nghe được . 1 bài hát tuổi teen
http://mp3.zing.vn/mp3/video-clip/xem-video/Kiss-J-entercom.41562.html
Mong được chia sẻ với cả nhà . hy vọng sẽ được chia sẻ nhưng video về những lần đi xác mình và những lần đi \\\" ăn (vui ) chơi \\\" của Tiger và những người Bạn hihihi
chúc cả nhà có 1 buổi tối chủ nhật vui vẻ bên người thân và gia đình
Xem đoạn video trên, Tieuhuongduong lại nhớ tới câu chuyện 1 000 Con Hạt Giấy, xin chia sẻ cùng mọi người:
Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.
Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
Chàng trai bật khóc.
-
@Gem: Tks Gem rất nhiều. Đây là lần đầu chị xem video đó và...I cried so much when I saw it. :( :(
Chị đã lên Youtube và coi toàn bộ bộ phim. A tale of Mari and three puppies, viết tắt là ATOMATP. Một bộ phim cảm động và ý nghĩa. Tks em lần nữa. :)
Xem xong thấy yêu cun cun và meo meo hơn bao giờ hết.
-
=http://http://www.youtube.com/watch?v=KL49sFtNZrY&feature=related]
clip nay minh da thay co may ban dang roi, nhung minh cung thay that y nghia, nen muon dang lai cho dd xem, tinh nguoi va tinh than...
hanh phuc la gi...??
-
Một Clip thú vị mà em đã được xem, xin chia sẻ cùng cả nhà.
Một câu chuyện bi tráng về chiến tranh được kể từ ... những hạt cát.
[video]http://www.youtube.com/watch?v=MfPk1xMeYvU[/video]
-
mình muốn cho cả nhà xem lại 1 clip và chia sẻ 1 câu chuyện :
[video]http://www.youtube.com/watch?v=rg0V2Wc5zMs[/video]
TÌNH YÊU VÔ ĐIỀU KIỆN
\\\"Chắc mình bị hoa mắt! Tại sao lại như vậy được chứ?\\\" đầu tôi quay cuồng với ý nghĩ này nhưng lại cố gắng che giấu cảm xúc về điều mà tôi thấy khi đang ngồi bên giường Diane, vợ tôi. Nàng vừa sinh cháu thứ 2, bé Sandra. Khuôn mặt Diane thật rạng rỡ khi nàng nằm trên giường trò chuyện qua điện thọai với họ hàng thân thích. Nàng vẫn chưa trông thấy con gái mới chào đời của chúng tôi. Nàng cũng không thấy đôi mắt thóang hiện lo lắng của cô y tá khi ẵm đứa bé ra khỏi phòng. Trước đó đâu có phải làm 1 xét nghiệm nào ! Cũng không 1 lời cảnh báo nào mà !
Tôi hòan tòan tiêu tan hy vọng khi bác sĩ bước vào phòng và kéo ghế ngồi. ông ngồi kiên nhẫn đợi đến khi Diane xong câu chuyện và gác máy rồi cất tiếng : “Tôi rất lấy làm tiếc…nhưng con anh chị đã mắc hội chứng Down.”
Diane đón nhận tin ấy một cách bình tĩnh khiến tôi ngạc nhiên. Nàng đã cưu mang đứa bé suốt 9 tháng trời. Thậm chí trước khi ôm được Sandra vào lòng, nàng cũng đã yêu thương con gái chúng tôi bằng cả tấm lòng. Còn tôi thì không thể như thế được. Tôi viện lý do và lẻn ra khỏi phòng.
Tôi đi loanh quanh trên các hành lang của bệnh viện nhiều giờ liền, đấm tay vào tường và mắt tuôn trào những giọt lệ nhức nhối, đau đớn. “Tại sao Người lại đối xử với con tôi như thế ?”, tôi đột nhiên óan hờn Thượng Đế, “Tại sao lại là con gái tôi? Tại sao lại là tôi?”
Tại sao con gái Sandra của chúng tôi không được hòan hảo – như anh Aaron của nó chẳng hạn. Aaron đã lên 3 và là viên ngọc quý của tôi. Tôi thích cùng nó đi dạo dưới mưa và chỉ cho nó xem những lòai sâu đêm, những con ốc sên đang uốn mình trên các lối đi. Chúng tôi luôn có những bưởi tối thứ sáu vui vẻ với nhau khi 2 cha con phải ở nhà một mình vì Diane đi làm về trễvà phải ngủ lại nhà ông bà ngọai để sáng hôm sau đi làm cho đỡ nhọc. chúng tôi chơi với những con khủng long và xe điện nhựa, rồi tôi đọc truyện cho con trai bé bỏng của tôi nghe lúc nó lên giường ngủ.
Khi Aaron ko muốn ngủ 1 mình, tôi ôm mền gối trải ra sàn nằm ngủ cạnh giường con. Sáng hôm sau, thế nào tôi cũng sẽ thấy Aaron cũng đang cuộn mình bên tôi dưới sàn nhà. Rồi cậu bé sẽ mở cặp mắt còn ngái ngủ và hỏi : “Ba ơi! Mình xem phim họat hình nhé?”
Với Sandra thì mọi việc hòan tòan khác hẳn. Sau khi chúng tôi mang bé về nhà, tôi đã tức tốc chạy đến thư viện và đọc mọi thứ có liên quan đến bệnh Down. Tôi cố tìm một tia hy vọng mong manh nào đó. Nhưng càng đọc nhiều về chứng bệnh này tôi lại càng ngán ngẫm. không có phương thuốc nhiệm màu nào cho điều mà tôi gọi là “bệnh của Sandra”. Khỏang thời gian đó, thậm chí tôi còn không thể tự mình thốt ra ba chữ “Hội chứng Down” nữa.
Diane và tôi đăng ký vào 1 nhóm hỗ trợ những người có con bị bệnh Down, nhưng sau 1 vài tuần tôi không muốn đến đó nữa. Nghe cha mẹ của những trẻ bị hội chứng Down kể về những vấn đề liên quanđến sức khỏe xảy ra cho con họ, tôi vô cùng đau khổ. Tương lai của vợ chồng tôi cũng thế sao? Lúc nào tôi cũng bị ám ảnh bởi câu hỏi này.
Quả thực, mới được sáu tháng tuổi, Sandra của chúng tôi đã phải phẫu thuật tim. “Xin Thượng Đế đừng mang Sandra bé bỏng của con đi” Diane luôn miệng cầu nguyện. Còn tôi, tôi không có lòng dạ nào chia sẻ với Diane lời nguyện cầu ấy. Biết đâu như vậy lại tốt hơn cả, tôi thầm nghĩ, nhưng tôi không cho phép mình suy diễn tiếp – tốt hơn cho ai đây?
Hết tuần này sang tháng khác, tôi đưa Sandra đi gặp nhiều bác sĩ và các nhà trị liệu như bổn phận một người cha phải làm. Tôi xoa bóp chân và cố gắng giúp các cơ của cháu tăng trưởng, tập cho cháu đi và nói. Nhưng càng cố gắng, tôi càng thất vọng và buồn bã vì Sandra không khá hơn được chút nào.
Tôi dành trọn tâm huyết của mình để giúp cho con gái. Tôi quyết tâm ‘sửa chữa’ Sandra cho bằng được, nhưng đó là tất cả ý nhĩa của những việc mà tôi đã làm cho cháu – chỉ đơn thuần “sửa chữa”. Tôi không yêu thương con gái mình. Tôi chỉ bế cháu từ nôi ra để thay tã hoặc tập vài động tác trị liệu cho nó. Chưa bao giờ tôi cười hoặc chơi trò “ú òa” với Sandra.
- Anh không thương Sandra bằng Aaron – Diane nhận xét nhẹ nhàng nhhư thế vào buổi một chiều nọ.
Và tôi nghĩ rằng nàng nói đúng.
- Anh cần phải có thêm thời gian chứ - tôi chống chế một cách yếu ớt.
Tôi hổ thẹn với những tình cảm của mình và xin Chúa tha thứ cho, tôi cũng hổ thẹn vì con gái Sandra của mình. Tôi đã lúng túng khi có ai đó trông thấy tôi ôm con bé. Mọi người thường nựng nịu cháu bằng những câu đại lọai : “Ồ, con bé dễ thương quá!”, còn tôi thì chỉ muốn túm lấy cổ áo họ và la lên rằng : “Đồ giả dối ! Các người đang nghĩ trong bụng rằng con tôi xấu xí chứ gì! Các người cho rằng chỗ của con tôi là phải ở trong bệnh viện chứ không phải ở đây phải không?”
Rồi những cơn giận dữ ấy dâng thành nỗi buồn, và nỗi buồn dần phôi phai thành thái độ hững hờ, xa cách. Ngay cả việc đi dạo hay chơi đùa cùng Aaron cũng mất hứng thú bởi nó luôn nhắc tôi nhớ rằng con gái Sandra của chúng tôi không bao giờ có thể làm được như thế.
Bị ràng buộc bởi bổn phận chăm sóc Sandra, tôi ngày càng lúc trở nên chán nản và cách biệt với con. “Ngày nào cũng như ngày nào, chẳng có gì khác cả. Định mệnh đã bắt như vậy rồi, biết làm sao đây”, tôi thở dài ảo não khi đặt bé Sandra lúc này đã được hai tuổi vào chiếc ghế cao của bé để ăn trưa. Tôi vừa múc thức ăn cho Sandra vào đĩa vừa quệt những giọt nước mắt tuyệt vọng của mình.
Bỗng dưng tôi thấy lòng mình trống rỗng nhưng khi tôi đến gần chiếc ghế Sandra ngồi, bé bỗng nghiêng đầu và mở to đôi mắt xanh biếc của cháu nhìn tôi chăm chú. Đột nhiên bé giơ 2 cánh tay nhỏ xíu ra ôm ghì tôi bằng tất cả sức mình như thay cho câu nói : “Cha ơi, cha đừng buồn nữa, con sẽ xua nỗi buồn đi cho cha.”
Tôi cũng vòng tay ôm chặt lấy cháu và tiếng khóc của tôi nghe buồn thảm hơn. Nhưng lúc này đây, tôi khóc không phải vì nỗi buồn như bao ngày qua nữa. Tôi khóc vì con gái bé bỏng của mình vừa chứng tỏ cho tôi hiểu đượcc tình yêu mà Sandra dành cho tôi, một tình yêu thương vô điều kiện, không đòi hỏi gì ở người đối diện. Trong phút chốc, vai trò của chúng tôi bị đảo ngược. Sandra đã trao cho tôi tình yêu thương mà bấy lâu nay tôi không thể dành cho cháu.
Tôi đã đau khổ vì con gái tôi không được hòan hảo. Nhưng tôi là ai mà lại mong có được sự hòan hảo khi tôi bấy lâu nay lại ‘hư hỏng’ như thế ? Tôi là ai mà lại khóc lóc cho sự đã rồi, thay vì chấp nhận và thương yêu con gái tôi, vì cháu là người quá đặc biệt và sẽ mãi đặc biệt như thế.
Sandra đã dạy tôi cách mở rộng lòng mình và sẵn sàng cho đi tình yêu của mình mà không đặt ra điều kiện nào. Tôi đã bỏ ra quá nhiều thời gian và sức lực để chăm sóc Sandra, tôi đã làm tất cả mọi điều cần làm nhưng quên đi một điều tối quan trọng : niềm vui thích khi ở bên cạnh cháu. Tôi quyết sẽ không lặp lại mỗi lầm này một lần nữa.
Giờ đây mỗi tối tôi đều đọc truyện cho cả hai đứa con yêu dấu của mình trước khi chúng đi ngủ. Mỗi sáng thứ bảy, ba cha con tôi lại cùng nhau cuộn mình trên giường xem phim họat hình. Và hễ cứ mỗi khi tôi làm điệu bộ chọc cười bé Sandra, hoặc cùng chơi bóng, chơi búp bê với cháu, tôi bất chợt nhận ra rằng : bởi tôi đã hòan tòan mở rộng lòng mình với Sandra nên mỗi ngày cháu lại đong đầyvào đó bằng chính niềm vui và tình yêu thương của cháu …
thay vì cho những đứa bé khuyết tật 1 cái kẹo và nhìn chúng với ánh mắt thương hại . Bạn hãy thử ngồi lại chơi đùa với chúng,lắng nghe và chia sẻ với chúng . Bạn sẽ học được nhiều điều . Chúng sinh ra để nhắc nhở mọi người hãy trân trong cuộc sống
( sưu tầm )
-
[video]http://www.youtube.com/watch?v=8T55QNgXJLc&feature=player_embedded#![/video]
Cha và con trai
- Tiếng gì thế hả con?
- Một con chim sẻ.
- Tiếng gì thế?
- Bố, con vừa bảo bố rồi. Đấy là một con chim sẻ.
- Tiếng gì thế?
- Một con chim sẻ mà bố, một con chim sẻ. C-h-i-m s-ẻ!
- Tiếng gì thế?
- Sao bố lại làm thế? Con nói bố không biết bao nhiêu lần rồi rằng đấy là một con chim sẻ. Bố không hiểu à? Bố đi đâu đấy?
(...)
- Con đọc to lên.
- Hôm nay lúc đứa con trai út của tôi - thằng bé mới tròn 3 tuổi vài ngày trước - đang ngồi với tôi trong công viên thì một con chim sẻ đến đậu trước mặt hai bố con. Thằng bé hỏi tôi 21 lần đó là con gì, và tôi trả lời đúng 21 lần rằng đó là một con chim sẻ. Mỗi lần thằng bé hỏi nguyên xi câu đó, tôi lại ôm nó vào lòng, hết lần này đến lần khác mà không hề cáu, chỉ cảm thấy thương đứa con trai bé bỏng, ngây thơ.
Huyền Anh
Theo Youtube
-
Cảm ơn anh Merci, 1 lần đã được cô Vân Dung kể cho nghe câu chuyện này nhưng không xem được clip .
Xem xong clip này làm mình nghĩ tới 1 cậu bé ,tên là Bi .
Bi cũng có 1 thói quen giống người Cha này ,lặp đi lặp lại 1 câu hỏi . Bi cứ lặp đi lặp lại câu hỏi : “Tên gì vậy ? tên gì vậy ? “ với bất kì người nào Bi gặp . Lần đầu tiên mình gặp Bi,Bi cũng làm vậy với mình .
- Tên gì vậy ?
- Anh tên là Trung
- Trung ah ,hihi
Được 1 lúc , nó lại lặp lại :
- Tên gì vậy ?
Mình không biết đó là thói quen của Bi,mình cũng trả lời câu hỏi đó
- Anh là trung . T – R –U- N –G . “trung” chứ không phải “chung “
Bi lại gật gù ,mỉm cười
- ”trung” ,”trung”,nhớ rồi nhớ rồi
Nhưng chỉ được 1 lúc ,vẫn câu hỏi đó ,vẫn giọng nói và nụ cười đó lai lặp lại câu hỏi đó
- tên gì vây ?
Lúc này, Cha đạo ( người nuôi Bi ) mới nói cho mình biết ,Bi có thói quen hỏi tên người khác như vậy đó
mình lại trả lời với Bi
- Anh là trung -trung - trung
Cả buổi hôm đó,mối lần ngồi cạnh Bi ,là Bi lặp đi lặp lại câu hỏi đó .
Và rồi lại lặp đi lặp lại câu trả lời
- Anh là trung – trung –trung
Đó là lần đầu tiên mình gặp Bi .
Và rồi những lần gặp sau ,minh gặp lại Bi ,vẫn câu hỏi đó “ Tên gì vậy ? “. Mình vẫn phải trả lời “ Anh là trung “ bởi mình biết đó là thói quen của Bi . Nhưng dần mình nghĩ ra 1 cách ,mình đổi tên của mình , 1 cái tên dễ nhớ với Bi . Mình đổi tên là Bo . Mỗi lần Bi hỏi ,mình đều trả lời “ Anh là Bo “ . Lấy 1 cái tên dễ nhớ ,rồi nói chuyện với Bi nhiều hơn . Những câu chuyện trên trời dưới đất , rồi trả lời “ Anh tên là Bo “ . Cứ làm thế với Bi mỗi khi gặp Bi .
Được 1 thời gian ,Bi ít khi hỏi tên mỗi khi gặp mình nữa và có 1 điều Bi đã nhớ được mình và còn nhớ được cả tên của mình nữa chứ “Bo “
Bây giờ mỗi lần gặp Bi,Bi vẫn vậy .Vẫn cứ hỏi tên khi Bi gặp mọi người và gặp mình nữa . Nhưng giữa Bi và mình .mình vẫn nhận được câu hỏi đó từ Bi,nhưng thêm 1 câu trả lời nữa
- Bi lại hỏi “ Tên gì vậy ? “
- Mình trả lơì : “ không biết ,không nhớ “
- Nhưng Bi tự trả lời : Bo,Bo hihihi .
Chỉ cần Bi nhớ mình và gọi tên mình thôi ,vậy mà làm mình vui biết chừng nào ,mình không biết phải diễn tả thế nào và có lẽ không nên diễn tả thì tốt hơn . Mình biết 1 chữ tiếng Anh, “ Happy “ . Có lẽ cảm giác lúc đó là như vậy .
Sau này Bi còn gọi mình với những cái tên khác : Bo ,Anh Chun và 1 cái tên rất dễ thương “ Cô giáo “ .Tất cả đều do Bi đặt cho mình . Mỗi lần nghĩ tới Bi , mình lại thấy vui và thấy hãnh diện nữa chứ . Chỉ vì Bi đã nhớ được tên mình
Bi và những đứa bé khác đã chỉ cho mình biết 1 điều \\\" hãy kiên nhẫn và chia sẻ thật nhiều với chúng ,nhưng không có nghĩa là thương hại chúng . Những lời nói nhẹ nhàng và \\\" những câu chuyện trên trời dưới đất \\\" ai cũng có thể làm được,nhưng hình như nó làm cho những đứa bé khuyết tật có thêm tự tin vào cuộc sống \\\"
Cảm ơn cả nhà đã chia sẻ câu chuyện với mình
Gửi tới cả nhà 1 bài hát .Mình đã nghe khá lâu rồi . Bài hát có giai điệu buồn . Bài hát dành cho người Con đã mất của Ông .Tears in Heaven _ Eric Clapton
http://www.youtube.com/watch?v=tSem1Nh61Bk
-
gửi tặng cả nhà 1 clip . 1 bài hát của Laura pausini
[video]http://www.youtube.com/watch?v=X0aPKraEh6o[/video]
1 ngày bình an !
-
Xin gửi tới Anh Chị và các Bạn tham gia chương trình noel ngày mai
[video]http://www.youtube.com/watch?v=xstLRWHgD2Q[/video]
Cảm ơn cả nhà
-
Xin gửi tới cả nhà 1 câu chuyện . Món quà noel của mình cho cả nhà và cho riêng Anh .
Cầu Brooklyn bắc ngang con sông nằm giữa hai thành phố Manhattan và Brooklyn phải nói là phép lạ của ngành xây dựng. Vào năm 1883, một kỹ sư giàu óc sáng tạo tên là John Roebling, lòng đầy hứng khởi khi nảy ra ý kiến xây một cây cầu thật ngoạn mục bắc ngang hai thành phố này.
Tuy nhiên, khi nghe ông trình bày ý tưởng táo bạo đó không một chuyên gia về cầu đường nào chịu hợp tác với ông. Họ cho rằng ông điên và bảo ông hãy quên điều đó đi vì không thể nào làm được cây cầu như vậy. Không nản lòng, ông về nhà thuyết phục con trai mình là Washington cũng là một kỹ sư đầy tiềm năng, rằng có thể xây được cây cầu như vậy. Cả hai cha con cùng ấp ủ ý muốn hoàn thành cây cầu và bàn luận về cách vượt qua mọi trở ngại. Dẫu sao, các ngân hàng cũng tin họ và đồng ý bỏ tiền ra cho dự án xây cầu. Hết sức phấn kích và nhiệt thành, họ tuyển nhân công và bắt đầu xây cây cầu trong mơ của mình.
Dự án tiến hành được vài tháng thì tai hoạ ập đến. Một tai nạn ngay tại công trường đã cướp đi chính sinh mạng John Roebling và con trai ông bị thương nặng ở đầu. Washington sau tai nạn ấy đã không thể đi đứng và nói được. Ai cũng nghĩ là dự án cuối cùng sẽ tan thành mây khói vì chỉ có cha con Roebling là những người duy nhất hiểu được cách xây chiếc cầu này.
Mặc dầu không thể đi lại và nói chuyện, đầu óc Washington Roebling vẫn còn rất tinh anh. Một hôm, đang nằm trong bệnh viện, trong đầu ông chợt nghĩ ra cách “nói chuyện” với người khác. Vận động duy nhất của cơ thể ông hiện thời là nhúc nhích một ngón tay và ông nghĩ ra một bộ mã truyền tin. Với bộ mã này, ông dùng ngón tay còn chuyển động được gõ ra ý nghĩ của mình vào tay vợ mình để thông tin với vợ những gì cần nói với các kỹ sư vẫn đang tiếp tục xây dựng cây cầu. Trong suốt 13 năm, Washington đã ra lệnh bằng ngón tay duy nhất còn chuyển động của mình cho đến khi hoàn thành cây cầu Brooklyn kỳ vĩ mà chúng ta nhìn thấy ngày hôm nay
( sưu tầm )
Chúc cả nhà có 1 mùa noel hạnh phúc ,an lành bên cạnh người thân . Riêng Anh, em chúc anh sức khỏe , luôn sống vui vẻ và viết càng nhiều bài trên diễn đàn nữa :laugh: .
“Trong suốt 13 năm, Washington đã ra lệnh bằng ngón tay duy nhất còn chuyển động của mình cho đến khi hoàn thành cây cầu Brooklyn nối liền hai thành phố Manhattan và Brooklyn . Còn Anh ,anh cũng đang âm thầm xây 1 cây cầu cho diễn đàn mình \\\"
xin gửi tới 1 clip nhẹ nhàng cho ngày hôm nay,ngày 24/12 .Andrea Bocelli & Hayley Westenra -- Vivo Per Lei. \\\" Hãy nghe Ông hát mà đừng nhìn vào đôi mắt của Ông \\\"
[video]http://www.youtube.com/watch?v=WdxRmcgsKDQ[/video]
-
\\\"Nếu câu chuyện của tôi đã làm các bạn buồn thì tôi mong muốn các bạn chuyển nỗi buồn đó thành những hành động thiết thực để hy vọng không còn một em bé nào như \\\"Cô bé bán diêm\\\" nữa. \\\"
[video]http://www.youtube.com/watch?v=F8F1Itre_8g&feature=player_embedded[/video]
Nếu trên dòng đời tập nập. Có khi nào bạn nhìn thấy những \\\"cô bé bán diêm\\\" làm ơn hay dừng lại và mua cho cô bé một thứ gì đó. Trời cũng lạnh rồi đấy, Mọi người mặc ấm vào nhé.
http://www.theoyeucau.com/Home/Onair/Loi_cua_gio/2010/12/24/Lua_Tam_Hon_Trong_Dem_Noel/
-
Ở Sài gòn,bắt gặp 1 người ăn xin thật là dễ ,thấy 1 người bần cùng của xã hội không khó lắm . Ở Sài gòn ,1 cây xanh bị chặt là chuyện nghiêm trọng , 1 cây xanh bị gió bão quật ngã thì xảy ra bao nhiêu chuyện . Nhưng mọi người vẫn bảo , Sài Gòn là thành phố văn minh phát triển
Ở quê tôi , người ăn xin gọi là hiếm ( chắc là mấy người ), thấy 1 người bần cùng của xã hội thì hơi khó .Ở quê tôi ,1 cánh rừng bị thiêu trụi, chặt phá là chuyện có thể ,nhưng nếu xảy ra thì cũng bình thường ( vấn đề là thời gian ) . Một cây xanh bị đốn để lấy gỗ giống như 1 ngày mình phải ăn cơm 3 bữa vậy . Nhưng ở quê tôi , mọi người phải làm vậy ,đó là việc cần phải làm vì ai cũng có “Gia đình “ .
Các bạn ở Thành phố lại bảo chúng tôi là \\\" Lâm tặc \\\". Chắc các Bạn nghĩ chúng tôi là người Xấu phải không ?
hihi , mình chỉ muốn chia sẻ 1 bài hát thôi ,chứ không định bàn luận chuyên xã hội đâu .
Chúc cả nhà có 1 ngày nghỉ thật vui
1 bài hát của 1 người đã mất Earth Song _ Michael Jackson[video]http://www.youtube.com/watch?v=XAi3VTSdTxU[/video]
-
Chia sẻ 1 câu chuyện ngắn mà mình đã đọc được trong quyển sách \\\" Hạt giống tâm hồn \\\" . Xin gửi tặng các thành viên của diễn đàn và cho bữa tiệc sinh nhật ngày mai
LÀM ĐƯỢC ĐIỀU GÌ ĐÓ
Tôi đang dạo bộ trên biển khi hoàng hôn buông xuống . Biển đông người nhưng tôi lại chú ý đến một cậu bé cứ liên tục cúi xuống nhặt thứ gì lên và ném xuống . Tiến lại gần hơn , tôi chú ý thấy cậu bé đang nhặt những con sao biển bị thủy triều đánh giạt lên bờ và ném chúng trả lại với đại dương .
- Cháu đang làm gì vậy ? - Tôi làm quen .
- Những con sao biển này sắp chết vì thiếu nước . Cháu phải giúp chúng . - Cậu bé trả lời .
- Cháu có thấy là mình đang mất thời gian không . Có hàng ngàn con sao biển như vậy . Cháu không thể nào giúp được tất cả chúng . Rồi chúng cũng sẽ phải chết thôi .
Cậu bé vẫn tiếp tục nhặt một con sao biển khác và nhìn tôi mỉm cười trả lời :
- Cháu biết chứ . Nhưng cháu nghĩ cháu có thể làm được điều gì đó chứ . Ít nhất cháu đã cứu được những con sao biển này .
Thêm 1 bài hát nữa . Mình biết bài hát này khi tham gia diễn đàn . Không biết đây có phải là bài hát chính của diễn đàn không nữa .
Một bài hát của Trịnh Công Sơn : Để Gió Cuốn Đi _ Thanh Hà và Don Hồ
[video]http://www.youtube.com/watch?v=09WiZzmbcRY[/video]
-
Tôi đã rơi nước mắt khi xem đoạn video clip này. Thật ko thể tưởng tượng nỗi. Những người lớn hãy xem xét kỹ trước những hành động của mình, đừng sống quá thoáng để rồi làm hại chính đứa con trong bụng mình. Thật đau lòng.
@tuanphi: admin chia sẻ những xúc động với bạn. Tuy nhiên, admin không đồng tình để clip này trên diễn đàn NTCM vì những hình ảnh không phù hợp với những đối tượng thành viên khác nhau, đặc biệt trẻ em và phụ nữ đang mang thai.
-
Lâu lâu mới có 1 Bạn gửi clip lên topic này ,vậy mà bị cấm lưu hành ,lại còn chưa được coi clip đó nữa chứ ,buồn ghê hihi .
Mình chỉ rành mấy clip liên quan đến mấy bài hát và mấy câu chuyện ngắn ,nên chỉ post mấy cái liên quan đó thôi . Còn các bạn biết các clip khác hay hay ,có ý nghĩa thì cứ post ở đây luôn nha . Mong được chia sẻ cùng các bạn
Xin gửi tơí cả nhà 1 câu chuyện mà mình đã đọc được
Câu chuyện tình yêu
Vào một buổi sáng ở một bệnh viện nhỏ, một ông cụ khoảng 80 tuổi trình bày với chúng tôi là mình cần phải cắt chỉ khâu vết thương ở ngón tay cái. Ông nói với chúng tôi là ông đang rất vội vì ông có một cuộc hẹn vào lúc 9 giờ.
Tôi mời ông ngồi và nhận thấy ông có dấu hiệu hồi phục rất tốt. Tôi biết rằng ông sẽ trễ hẹn vì hôm nay bệnh nhân rất đông mà một số y tá lại nghỉ phép. Tôi thấy ông nhìn đồng hồ và rất kiên quyết không một chút do dự. Khi ấy, tôi quyết định sẽ xem vết thương cho ông trước các bệnh nhân khác.
Vết thương ở ngón tay ông đã lành. Tôi nhờ một bác sĩ khác mang đến cho tôi những dụng cụ cần thiết để cắt chỉ khâu và băng ngón tay lại. Trong lúc làm việc, tôi và ông trò chuyện với nhau. Tôi hỏi ông tại sao lại vội vã như vậy khi đã có một cuộc hẹn với bác sĩ. Ông cụ nói với tôi là không phải vậy, chỉ vì ông cần đến một bệnh viện tư để ăn sáng cùng với vợ ông. Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà. Ông kể với tôi là bà đã ở đó lâu lắm rồi vì bà bị bệnh mất trí nhớ.
Cuối cùng, tôi cũng băng xong vết thương cho ông.Tôi hỏi ông : “Có lẽ bà đang rất lo lắng cho ông vì ông đến trễ thế này”.
Ông nói rằng bà đã không còn nhận ra ông và không biết ông là ai đã sáu năm nay rồi.
Tôi ngạc nhiên : “Ông vẫn đến bệnh viện vào mỗi sáng mặc dù bà không biết ông là ai sao ?”
Ông mỉm cười và vỗ nhẹ vào tay tôi rồi từ tốn trả lời : “Bà không biết ông nhưng ông vẫn còn biết bà là ai !”
Ông cụ ra về. Tôi đứng đó cảm thấy người mình run lên và tôi cố ngăn những giọt nước mắt đang muốn trào trong khoé mắt.
Bất chợt tôi nghĩ: “Tình yêu chân thật không phải là vật chất, cũng không phải là sự lãng mạn. Đó chính là sự chấp nhận với những cái đang có, đã có, sẽ có và sẽ không bao giờ có . Và tất cả chúng ta đều cần một tình yêu như thế trong đời.”
Gửi tới cả nhà 1 clip hoạt hình và 1 bài hát của Vanessa Williams : Save the best for last
[video]http://www.youtube.com/watch?v=Njp2uqMfPXw[/video]
Cảm ơn Tuanphi ,siêng tới quán cơm heng :)
-
Hôm qua tình cờ nghe được 1 bài hát của Michael Jackson , ngồi đọc 1 số thông tin về Ông thấy cũng thú vị . Mình xin chia sẻ cùng cả nhà .
Michael Joseph Jackson (29 tháng 8 năm 1958 – 25 tháng 6 năm 2009), là ca sĩ-nhạc sĩ, ngôi sao giải trí và doanh nhân người Mỹ. Là người con thứ 8 trong gia đình 9 người con mang họ Jackson, anh bắt đầu sự nghiệp âm nhạc chuyên nghiệp từ năm lên 11 với vị trí thành viên út trong nhóm nhạc The Jackson 5 và khởi nghiệp sôlô năm 1971 khi vẫn đang là thành viên của nhóm. Michael Jackson được mệnh danh là Vua nhạc pop hay Ông hoàng nhạc pop (tiếng Anh: \\\"King of pop\\\") trong các thập niên gần đây nhờ việc phát hành 5 album phòng thu đều là một trong số những album nhạc bán chạy nhất trên thế giới: Off the Wall (1979), Thriller (1982), Bad (1987), Dangerous (1991) và HIStory (1995). Đầu thập niên 1980, Michael Jackson đã trở thành nhân vật có ảnh hưởng lớn trong làng nhạc đại chúng và là ngôi sao giải trí người Mỹ gốc Phi đầu tiên được sự ủng hộ của khán giả bất kể màu da trên kênh truyền hình âm nhạc MTV. Nhiều người cho rằng các video ca nhạc của Michael Jackson được chiếu liên tục trên MTV, như \\\"Beat It\\\", \\\"Billie Jean\\\" và \\\"Thriller\\\", đã biến video ca nhạc thành một hình thức nghệ thuật, một công cụ quảng cáo giúp kênh truyền hình non trẻ này gây dựng được tên tuổi. Những video sau này như \\\"Black or White\\\" hay \\\"Scream\\\" tiếp tục khẳng định vị trí của anh trên MTV trong thập niên 1990. Với những màn biểu diễn trên sân khấu hay trong video ca nhạc, Jackson đã giúp phổ biến nhiều màn vũ đạo phức tạp như robot hay moonwalk. Thêm vào đó, giọng ca và phong cách hát đặc biệt của anh cũng ảnh hưởng lớn tới thế hệ nghệ sĩ nhạc hip-hop, pop và R&B đương đại đàn em.
Michael Jackson đã hiến tặng và quyên góp hàng trăm triệu đô-la với mục đích từ thiện thông qua Dangerous World Tour, cùng với việc phát hành các đĩa đơn từ thiện để ủng hộ cho 39 tổ chức nhân đạo. Tuy nhiên, những vấn đề xung quanh đời tư, trong đó có sự thay đổi ngoại hình và lối cư xử khác người, đã trở thành tâm điểm của dư luận và làm tổn hại tới hình ảnh của anh. Anh bị buộc tội xâm hại tình dục trẻ em năm 1993, sau đó anh đã được tuyên trắng án vì không đủ chứng cứ. Anh đã kết hôn hai lần và có 3 con, các việc này đều tạo ra những tranh cãi trong dư luận. Tình hình sức khỏe của anh giảm sút từ đầu thập niên 1990 và những món nợ tài chính cũng vào cuối thập niên cũng thu hút sự quan tâm của dư luận. Năm 2005, một lần nữa Jackson phải hầu tòa vì lời cáo buộc xâm hại tình dục trẻ em, sau nhiều lần trì hoãn và xét xử rắc rối với những tình tiết hoàn toàn vô căn cứ của bên nguyên, Michael Jackson được tuyên bố trắng án với tất cả các tội danh.
Là một trong số ít nghệ sĩ hai lần được vinh danh tại Đại sảnh Danh vọng Rock and Roll, Michael Jackson còn đạt được nhiều thành tựu nổi bật khác như hàng loạt các kỷ lục Guinness, trong đó có kỷ lục album bán chạy nhất mọi thời đại dành cho Thriller và danh hiệu \\\"Nhân vật giải trí thành công nhất mọi thời đại\\\" , 13 giải Grammy , 13 đĩa đơn quán quân trên bảng xếp hạng Billboard Hot 100 của Mỹ - nhiều hơn bất cứ nam danh ca sôlô nào , và trên 800 triệu album được tiêu thụ trên toàn thế giới . Sự nghiệp âm nhạc rất thành công cùng đời tư lắm vấn đề đã làm anh trở thành một phần quan trọng trong nền văn hóa đại chúng gần suốt bốn thập kỷ qua. Trong những năm cuối đời, Michael Jackson vẫn được mệnh danh là người đàn ông được nhắc đến nhiều nhất hành tinh.
Các bạn có thể đọc thêm ở đây
http://vi.wikipedia.org/wiki/Michael_Jackson
Xin gửi tới cả nhà bài hát mà mình tình cờ nghe được này .Một bài hát để tưởng nhớ tới ông
[video]http://www.youtube.com/watch?v=-oCCnxBos10[/video]
Chúc cả nhà có 1 ngày nghỉ thật vui bên người thân
-
Khi chúng ta đang sống hạnh phúc bên người thân thì ở đâu đó có ai đó không may măn được như vậy . Khi Tết sắp về thì gia đình được đoàn tụ ,chúng ta được ở bên cạnh ông bà,bố mẹ thì ở đâu đó có những người không may được như vậy .
Hôm nay ,mình cũng vậy . Tuy gần mà xa ,tuy chưa bao giờ gặp mặt ,mình cũng chưa bao giờ đến nhà cả . Mình chỉ nghe được tiếng kèn đám ma thôi . Sống ở vùng quê mà ,ai chết mà chả biết người đó,mà chả biết nguyên nhân .
Một người rất trẻ ,nhỏ tuổi hơn mình thôi ,vậy mà đã không còn được sống nữa . Bạn biết người đó chết vì sao không ? Bị gỗ đè chết khi đang chuyển gỗ từ rừng về nhà . Buồn quá phải không . Ngôi nhà mới vừa xây xong mấy ngày chưa kịp ở ,Tết thì sắp đến , mới hai mấy tuổi đời vậy mà ...
Nghề làm rừng là vậy đấy ,nghề mà chúng ta vẫn bảo là phá rừng ấy . Có ai muốn như vậy đâu nhưng vẫn phải làm
Con nhớ lúc nhỏ ,chính xác là năm học lớp 3 ,vào 1 buổi trưa khi chuẩn bị đi học . Trước nhà mình có 1 nhà đang tổ chức đám cưới thật vui ,thật hạnh phúc . Vậy mà ,khi buổi lễ đang diễn ra thì nhà bên cạnh có 1 người bị gỗ đè chết ,để lại 1 người con cho Ông bà nuôi vì vợ đã mất lâu rồi .1 ngày 1 đám cưới 1 đám ma ,2 nhà ở cạnh nhau . 1 chuyện lúc nhỏ chả ai muôn nhớ nhưng vẫn phải nhớ . Hôm nay cũng tình cờ ,được bồng cháu ngoại của người đàn ông này ,1 cháu trai kháu khỉnh chưa được một tuổi .
Gieo gì gặp nấy .Khi ta lấy đi rừng ,rừng sẽ lấy lại của chúng ta . Biết là vậy nhưng những người ở quê tôi vẫn phải làm .Biết làm sao được , cầu mong những người con của họ sẽ có cuộc sống tốt hơn . Những người ở nơi đây sẽ có cuộc sống tốt hơn .
Tôi chỉ tự động viên mình đó gọi là hy sinh …
Quê tôi chỉ mất đi một thứ Rừng
Tết sắp tới ,gia đình được sum họp ,hãy dành thời gian cho nhau .Xin gửi tặng cả nhà 1 bản nhạc hòa tấu của Kenny – G : Going home
[video]http://[video]http://www.youtube.com/watch?v=0v2on7nhKjY&feature=related[/video][/video]
-
Chào cả nhà
Mai là ngày 14 – 2 ,ngày lễ Tình nhân , ngày để chúng ta gửi các bức thông điệp của tình yêu .Người ta kỷ niệm ngày này bằng cách tặng cho nhau những món quà như hoa hồng ,sô cô la ...
Hôm nay,mình muốn chia sẻ với cả nhà một câu chuyện trên báo Cảnh Sát Toàn Cầu số 41 .Mình nghĩ đây là câu chuyện về tình yêu để chúng ta học hỏi . Mỗi người khi đọc xong sẽ có cảm giác khác nhau về Hà Tân ,nhân vật trong bài báo này . Riêng mình, mình rất ngưỡng mộ Anh và người vợ Kim Quyên mặc dù anh đã phạm tội giết người 12 năm trước .
Xin gửi tặng những bạn trẻ của diễn đàn ( giống mình ) những người sắp yêu ,đang yêu, yêu rồi chia tay .Chúc các bạn tìm được một nửa của mình và hãy trân trọng những gì mình đang có :)
Tiếng thở dài khuất sau năm tháng
Hà Tân lại vẫn ngồi gặm nhấm những dằn vặt xa xưa trong khung cảnh đã hơn một thập kỷ vây xung quanh mình không thay đổi.
(http://antg.cand.com.vn/Uploaded_ANTG/linhchi1/18_ha41-400.jpg)
Hà Tân và 2 con
Hơn mười năm trước, cái tên Hà Tân không xa lạ trong giới người mẫu Việt. Những năm mà sàn catwalk mới nhen nhóm tạo nên hy vọng về một ngành công nghiệp biểu diễn thì Hà Tân đã vụt sáng thành ngôi sao. Và rồi, khi đang lơ lửng giữa danh vọng, Hà Tân lại là hung thủ trong một vụ trọng án. Điều oan nghiệt nhất chính là nạn nhân lại là người yêu, là đồng nghiệp của Hà Tân. Cô gái chết và Hà Tân bị bắt ngay sau khi tự tử bất thành. Tất cả khởi nguồn từ một chuyện tình bị cấm đoán… Chung thân, là mức án mà Hà Tân phải nhận cho hành vi cuồng dại của mình…
Không muốn con làm kẻ nói dối chuyên nghiệp!
Hà Tân reo lên như trẻ con khi thấy tôi ở phòng cán bộ Phân trại I, Trại giam Z30A, Bộ Công an. Cái bắt tay giữa tôi với Hà Tân bao giờ cũng chặt, đôi mắt giờ đã bớt buồn hơn so với lần đầu tôi gặp cách đây hơn hai năm. Vẫn khuôn mặt nam tính nhiều góc cạnh, dáng người cao và được giữ gìn cẩn thận đúng chuẩn như người mẫu thứ thiệt dẫu gần 12 năm Hà Tân không còn bước trên sàn catwalk.
Trở lại chuyện của hơn 2 năm trước, khi ấy Hà Tân đã được ra \\\"lô\\\" ở. Trong thời gian cải tạo, mà được ra \\\"lô\\\" ở là chuyện mơ ước của tất cả các phạm nhân. Muốn ra \\\"lô\\\" cần phải cải tạo tốt, siêng năng, được sự đánh giá cao của cán bộ trại giam. Ra \\\"lô\\\", phạm nhân sẽ hít thở thêm được một ít không khí của đời sống thường nhật. Một ít thôi, bởi họ vẫn phải cố gắng cải tạo tốt như những phạm nhân khác nếu muốn ngày về được gần lại. Hà Tân ra \\\"lô\\\", chăm sóc một đàn heo và bầy gà sao. Anh chàng người mẫu sáng giá ngày nào phút chốc trở thành người… nuôi heo thứ thiệt. Heo bệnh, Hà Tân tự mua thuốc chích. Heo biếng ăn, Hà Tân nhanh chóng \\\"kê toa bốc thuốc\\\". Heo có dấu hiệu \\\"hắt hơi sổ mũi\\\", Hà Tân biết cách phòng ngừa… Nghĩa là tất tần tật mọi thứ liên quan đến chăn nuôi Hà Tân đều có thể thực hiện thành thạo. Hà Tân cố gắng cải tạo tốt với hy vọng mình sẽ được giảm án.
Tôi biết Tân luôn khao khát được hòa mình với cuộc sống bên ngoài. Tình thật thì ai ở trong trại giam mà không khao khát cuộc sống bên ngoài. Nhưng, với Tân thì \\\"mình phải cải tạo tốt thôi, chứ không mình sợ nhất là hai nhóc nhà mình trở thành người nói dối chuyên nghiệp. Mà như vậy thì rất nguy hiểm\\\", Tân nói với tôi như vậy. Hà Tân có lý do để sợ, anh biết ở ngoài đời, cứ mỗi lần ai hỏi bố đâu thì con gái anh lúc trả lời \\\"Bố đi công tác\\\", lúc lại nói \\\"Bố đi du lịch\\\"… Trẻ con mà, biết nói sao cho cô nhóc ấy hiểu về những gì bố mình đang trải qua. Chỉ thương cho niềm kiêu hãnh về một người bố lại được lời nói dối làm giá đỡ. Cứ nghe những câu chuyện ấy, Hà Tân lại khóc.
Nhưng biết làm sao được, khi không thể ép một đứa trẻ nói thật về người thân của mình khi trẻ không muốn. Mà biết nói thế nào, không nhẽ nói \\\"Bố đang ở tù\\\"?. Thế nên, nói dối đôi khi vừa dễ cho cô nhóc vừa dễ cho cả… người hỏi câu hỏi ấy. Vì lẽ đó, Hà Tân mới sợ, anh sợ nhóc nhà mình nói dối riết sẽ quen miệng. Đến một lúc nào đó, hai nhóc đều cho rằng nói dối cũng bình thường như khi nói thật thì đối với Hà Tân sẽ là một bi kịch. Mà cô con gái lớn của Hà Tân năm nay đã hơn 6 tuổi, cậu nhóc nhỏ đã gần lên năm. Hai nhóc ra đời trong sự viên mãn ở căn phòng hạnh phúc trong Trại giam Z30A. Đó là tất cả tài sản mà Hà Tân coi như là của gia bảo. Bởi thế, Hà Tân lại càng sợ hãi hơn bao giờ hết nếu có chuyện không may xảy đến, khi Tân chưa kịp mãn hạn tù trở về.
Nhắc một chút về chuyện tình yêu đẹp giữa Hà Tân và người phụ nữ của đời anh. Đầu tiên, chỉ là mối tình đơn phương của người con gái mới lớn dành cho thần tượng của mình trong nghề người mẫu. Biết anh có bạn gái, cô cứ dõi mắt theo đoạn đường họ đi. Đến khi xảy ra chuyện, cô lại lặng lẽ cùng gia đình anh thu xếp mọi thứ…
Ban đầu, chắc là Hà Tân chuyển từ trạng thái hàm ơn sang có tình cảm. Bởi ở thời điểm nhiều ám ảnh và khó khăn ấy, quá khó để bắt buộc Hà Tân phải yêu đương hết lòng. Nhưng ở hiện tại, theo lời Hà Tân nói với tôi thì \\\"Yêu lắm rồi. Mình yêu vợ mình lắm rồi. Không có người phụ nữ nào tuyệt vời như thế. Bố mẹ mình mỗi lần lên thăm đều khen con dâu hết lời. Một tay công việc trong gia đình mình giờ do vợ mình cáng đáng\\\". Một cái kết cho đến giờ có thể gọi là viên mãn dành cho người phụ nữ chỉ vun vén duy nhất một tình yêu trong suốt cuộc đời mình.
Muốn sở hữu người yêu bằng mọi giá
Hà Tân khoe với tôi là bài báo tôi viết về Hà Tân cách đây hơn 2 năm, Hà Tân có thể đọc lại không sót một chữ. Bởi theo anh thì chỉ có mình tôi nhận ra câu chuyện đau lòng ấy có nguyên nhân từ sự nông nổi đòi sở hữu người mình yêu bằng mọi giá của một người trẻ tuổi. \\\"Bao nhiêu năm người ta nhìn mình bằng ánh nhìn của người lương thiện đối với kẻ sát nhân, nhìn bố mẹ mình đầy trách móc, vợ và hai con của mình cũng chịu chung ánh nhìn kỳ thị ấy. Nhưng nhờ bài báo của bạn, mọi người đã hiểu mình hơn. Mình không phải là kẻ sát nhân cuồng tín đâu, bản chất của mình chưa bao giờ là kẻ ác\\\", Hà Tân bảo vậy. Chờ cho Hà Tân qua cơn xúc động, tôi chỉ nói mọi thứ đã được phán xét, và pháp luật đã buộc đúng trách nhiệm cho người gây ra lỗi lầm. Với lại, chuyện cũ nhắc thêm đau lòng, nên nói chuyện gì khác ngoài cái chuyện đã xảy ra gần 12 năm trước. Và Hà Tân đồng ý.
Tôi hỏi Tân chuyện khi anh đang là ngôi sao trên sàn catwalk, thì những tên tuổi đang lừng lừng lẫy lẫy như hiện tại, họ đang ở đâu trong thời điểm ấy? Hàng loạt cái tên của các người mẫu nổi tiếng được giới truyền thông ưu ái gọi là \\\"siêu mẫu\\\" được tôi liệt kê. Hà Tân chăm chú lắng nghe rồi bảo: \\\"Hình như, lúc đó họ chưa vào nghề hay sao ấy\\\". Tiếp đến, Hà Tân kể hàng loạt cái tên người mẫu nổi tiếng cùng thời với anh. Những cái tên rất nổi tiếng mà đa phần đã chuyển qua làm đào tạo người mẫu.
\\\"A, có. Có người giờ cũng rất nổi tiếng, mà cô này chắc cũng quý mình. Người mẫu Xuân Lan, về lại Sài Gòn gặp Xuân Lan, hỏi Xuân Lan có nhớ Hà Tân không, chắc chắn Xuân Lan sẽ nhớ. Còn nhớ như thế nào thì lúc đó Xuân Lan sẽ nói\\\", Hà Tân giọng rất vui. Mà nhắc đến chuyện sàn catwalk, Hà Tân nhanh chóng biến thành con người khác. Mắt anh sáng rực, miệng nói hào sảng... cứ như là một Hà Tân - ngôi sao trong giới người mẫu vẫn đang ngồi trả lời phỏng vấn về một nhãn hiệu thời trang hay một xu hướng mốt nào đó. Qua cái hưng phấn nhất thời, Hà Tân lại trở về với thực trạng. Thường thì khi ấy, ai cũng sẽ rất buồn.
Hà Tân năm nay đã bước qua cái ngưỡng 35 tuổi, xét chi li thì cũng quá nửa đời người. Ở cái tuổi sung mãn nhất, Hà Tân \\\"nhập kho\\\" với cái án dài dằng dặc, dài đến mức pháp luật gọi đó là chung thân. Bước qua cái tuổi chín chắn để có thể tự xét đoán đời mình, Hà Tân lại vẫn ngồi gặm nhấm những dằn vặt xa xưa trong khung cảnh đã hơn một thập kỷ vây xung quanh mình không thay đổi. Tân nói với tôi, Tân sẽ cố gắng cải tạo tốt, để sớm được về dạy dỗ con cái, chăm sóc người vợ tận tụy và an ủi bố mẹ mình tuổi ngày càng già hơn. \\\"Thì cứ cải tạo tốt và hy vọng chứ biết sao bây giờ. Đã vào trong này, mà còn không cố gắng cải tạo tốt thì biết nói thế nào\\\", tôi trả lời Tân.
Tới giờ Tân vào trại, tôi có hẹn với Tân là khi nào anh được về, nhớ gọi điện thoại cho tôi, anh em ngồi uống bia nhìn đường phố Sài Gòn và nói những câu chuyện phóng khoáng. Hà Tân đọc vanh vách số điện thoại của tôi rồi nói rất nhỏ \\\"Mình chỉ mong cái ngày ấy sớm thành sự thật\\\".
Chắc là cũng sớm trở thành sự thật thôi, anh Hà Tân ạ! Vì câu chuyện buồn nào rồi cũng đến lúc phải trôi qua, lỗi lầm nào đến lúc cũng sẽ được thứ tha và xóa bỏ… Vì mỗi ngày trôi qua, là một ngày mới lên mà(!).
Nguyễn Hà Tân yêu người mẫu Đào Thục Anh (con gái của đạo diễn điện ảnh Đào Bá Sơn) khi cả hai cùng làm người mẫu của Trung tâm Idecaf, TP HCM. Khi cả hai tính đến hôn nhân thì gia đình Thục Anh đổi ý và cô cũng chủ động chia tay chàng người mẫu này. Trưa 15/3/1999, trong cơn cuồng hận vì tình yêu bị chối bỏ, Tân dùng dao Thái Lan đâm 3 nhát vào người Đào Thục Anh khiến cô bị thủng tim, chảy máu trong lồng ngực đến chết. Còn Hà Tân, cũng tự dùng dao đâm nhiều nhát vào người mình tự sát, nhưng Tân đã được cứu sống. Vụ án kinh hoàng này đã gây chấn động dư luận cả nước trong một thời gian dài. Tòa án nhân dân TP HCM tuyên Nguyễn Hà Tân án chung thân.
Kim Quyên, cô học sinh của Hà Tân tại lớp người mẫu, đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, dù khi ấy cô mới 16 tuổi. Ngày tòa xử án, Kim Quyên lặng lẽ khóc và từ đó, cô đều đặn viết thư thăm anh và đến năm 2003, cô đã xin gia đình Tân cho cô vào thăm anh. Sau khi tốt nghiệp Đại học Kinh tế TP HCM, cô thuyết phục gia đình đồng ý cho cô yêu và cưới Hà Tân, quả là một điều khá kỳ lạ trong cuộc sống hiện tại. Đám cưới của họ được tổ chức tại phòng thăm phạm nhân Trại giam Z30A. Họ chính thức thành vợ chồng bằng đám cưới có một không hai trên trần gian. Cuối năm 2003, họ có bé gái Hồng Ân và năm 2006 họ có con trai thứ 2 tên Khánh Toàn. Tất cả đều nhờ sự cảm thông của cán bộ Trại giam Z30A, cho họ có được cơ hội gần gũi nhau tại \\\"căn phòng hạnh phúc\\\" của trại giam.
Và 1 bài hát về Tình yêu do Celine Dion hát trong phim Titanic My heart will go on . Bộ phim và bài hát chắc các bạn đã từng xem và nghe nhiều lần rồi .Nhưng hôm nay mình muốn tặng cả nhà bài hát này do Zara Larsson hát ,1 em bé mới 10 tuổi mà thôi .
Happy Valentine\\\'s day ...!
[video]http://www.youtube.com/watch?v=bl6O9rHK7HA[/video]