- 
				Ai trong đời cũng luôn có mẹ và nhớ về người mẹ tần tảo sớm hôm . Topic này dành cho các bạn viết về người mẹ của mình .
 Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ
 Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha
 Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ
 Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha
 
 Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn
 Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con
 Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
 Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghen con
 
- 
				KHÔNG ĐỀ
 
 Mưa về phố nhỏ
 Mưa len sân nhà
 Mưa qua mấy ngõ
 Ướt áo mẹ ta.
 
 Mưa rơi tí tách
 Theo chân mẹ già
 Xuyên qua áo rách
 Quang gánh đường xa.
 
 Đôi gánh hàng rong
 Nuôi đàn con dại
 Vai mẹ chai phồng
 Lòng theo con mãi.
 
 Mẹ là tất cả
 Dìu con vào đời
 Trọn đời tất tả
 Thương quá mẹ ơi!
- 
				Vu lan về con cài lên ngực
 Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha
 Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà
 Của những đứa con nhớ về cha mẹ
 
 Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ
 Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương
 Dù bao năm dù có hoá vô thường
 Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất
 
 Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
 Cho chúng con lẽ sống tình yêu
 Đại dương bao la đâu đã là nhiều
 Với chúng con cha mẹ là tất cả
 
 Có đôi lúc
 Mải mê quay với dòng đời ồn ã
 Những đô hội thị thành
 Những phương trời lạ
 Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha
 [/size][/b]
- 
				Nhắn nhủ:
 
 Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ.
 Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha.
 Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ.
 Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha.
 Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn.
 Mang cả tấm thân Cha che chở đời con.
 Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.
 Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không ?
 [/i]
 [/color]
 
 St[/b]
- 
				  MẸ
 Nhìn mưa rơi trắng tóc Mẹ tôi
 Khóe môi in dấu một đời người
 Đôi mắt dần phai màu tinh tỏ
 Lưng còng trĩu nặng tháng năm trôi
 
 Nghe lòng xa xót thương qúa thương
 Một kiếp đi qua rất tầm thường
 Mà phi thường lắm hồn tôi viết
 Một chữ Mẹ...lấp kín ngàn chương
 
 Tháng bảy vu lan tháng bảy mưa
 Bông hồng cài áo trắng...lễ chùa
 Tạ ơn trời đất còn bên Mẹ
 Xin an bình sưởi ấm tuổi già nua
 
- 
				 VÍ VONMuốn ví Mẹ hiền tựa núi non
 Nhưng sao xứng được,bởi núi mòn
 Muốn đại dương ấy là công Mẹ
 Nhưng đại dương thì bé cỏn con
 
 Có lẽ bất tài cái thăng Tôi
 Ví mãi không xong công Mẹ rồi
 Triệu nghìn giấy mực mà không thể
 Viết nổi một hàng \\\"Nghĩa Mẹ Tôi\\\"
 
 
- 
				Tôi là thành viên mới của nguoitoicuumang.com 
 Khi mới vô trang web này, tôi thật sự bất ngờ không bởi chỉ những hành động cao cả của các bạn, của những người Việt Nam dành cho nhau mà còn hơn thế nữa tôi cảm nhận được tình yêu thương, tình cảm muốn chia sẻ để vơi đi khó khăn, bất hạnh của những người còn gặp đau khổ. Những bài viết, những đoạn thơ đầy ắp tình yêu thương, sao thấm đẫm tình người quá.
 Tôi thật sự cảm phục những người đã sáng lập ra trang web này, những người đã không ngừng cống hiến sức trẻ của mình nhằm góp phần làm nguôi ngoa đi sự mất mát, những nỗi đau, sự vất vả của người khác. Các bạn đã đem tình yêu thương nhỏ bé của mình sưởi ấm trái tim của những người khác.
 Tôi hy vọng hành động của các bạn sẽ ngày càng phát triển hơn nữa, thành công hơn nữa để tình yêu thương con người phủ đầy xã hội chúng ta.
 Tôi là người Quảng Ngãi, tôi thật sự muốn góp sức mình vào những hành động cao cả này nhưng lại chẳng biết làm sao. Tôi thật sự muốn biết các bạn có thống kê được bao nhiêu người ở Quảng Ngãi không để chúng tôi ở tại đây vẫn có thể chung tay góp sức vào những việc làm ý nghĩa như vậy.
 Tôi xin chân thành cảm ơn.
- 
				Tuổi trẻ cuộc đời mẹ dành hết cho con
 Con lớn lên trong no ấm vẹn toàn
 Bố vội về,ghánh nặng trĩu đôi vai
 Mẹ tảo tần vất vả những sớm mai
 
 
 Đi bước nữa?không!
 
 Dù lạnh lùng hiu quạnh những đêm thâu
 Dù không người chia sẻ những thương đau
 Vết nhọc nhằn hằn lên đôi tay mẹ
 Giông bão trong đời đôi tay mẹ chở che
 
 Nhớ những lần con lên cơn sốt
 Trong khuya vắng lòng mẹ như lửa đốt
 Bát cháo hành con xì xụp dần vơi
 Mồ hôi nhễ nhại,con thấy mắt mẹ cười
 
 Mồ hôi con,những giọt sương trong trắng
 Mồ hôi mẹ là cơn mưa,ôi cay đắng
 Tưới đời con một vườn hoa nở
 Nhiều ngang trái khiến mẹ buồn trăn trở
 
 Mẹ giúp người,người lấy oán báo ân
 Cuộc đời mẹ chìm nổi đã bao lần
 Trong bể khổ mẹ bao lần chới với
 Con thương mẹ nhiều,nhiều lắm mẹ ơi
 
 Dù chẳng khi nào con nói bằng lời
 Dù con cười trong những lần mẹ khóc
 Gắn vươn lên đời con bao tươi sáng
 Thỏa lòng mẹ bao năm tháng chờ mong
 
 
 
 (st)
- 
				Bao năm lo toan giữa cuộc đời
 Còng lưng mẹ gánh tháng năm trôi
 Vất vả canh thâu,mẹ lo lắng
 Giấc ngủ con thơ được thảnh thơi
 
 Người ta còn bố làm trụ cột
 Mẹ của con giờ gánh  cả hai
 Bên mẹ-Bên cha con đủ cả
 Nồng ấm con mơ giấc ngày mai
 
 Con giờ khôn lớn và càng hiểu
 Tình thương của mẹ tựa biển trời
 Con không cần mùa xuân hoa nở
 Trắng mai tóc huyền,ơi mẹ ơi!
 
 Cuộc đời cho con nhiều vấp ngã
 Vẫn có mẹ hiền,rộng đôi tay
 Ôi,hạnh phúc lắm con có mẹ
 Che chở cho con những tháng ngày!
 
 ThânTặng : vodka Anh làm thơ không hay lắm, Chỉ có tấm lòng nhỏ thôi.Em đừng chê mà tội anh hí!
 :)
 (St)
- 
				Ở phương xa con viết vài hàng chữ
 Gởi chút lòng người con nhỏ xa quê
 Mượn cây viết, thêm đôi tờ giấy trắng
 Trải niềm riêng thương nhớ mẹ quê nhà.
 
 Đã bốn năm, bốn mùa thu thay lá
 Con một mình nơi đất khách xa xôi
 Lặng lẽ đi trên đường đời xa lạ
 Con ngàn lần gọi mãi tiếng \\\"Mẹ ơi\\\"
 
 Mẹ có biết con xa nhà buồn lắm
 Sống cuộc đời thiếu vắng tình mẹ cha
 Con lạc loài trong biển người hờ hững
 Lạnh cõi lòng, con khao khát tình thương.
 
 Có nhiều lúc con tưởng chừng gục ngã
 Thế mà lòng tự bảo phải đứng lên
 Vì mẹ cha đã hy sinh tất cả
 Đã cho con niềm kiêu hãnh làm người.
 
 Mẹ ân cần chỉ bảo mọi nẻo đường
 Dạy con hiểu đâu là ghềnh thác đổ
 Đâu là đoạn đường trường đầy êm ả
 Con phải biết trân trọng và vượt qua.
 
 Lời mẹ dạy con gom nhặt - lưu giữ
 Làm hành trang trong cuộc sống làm người
 Mỗi tiếng nói, mỗi tình thương trao gởi
 Con tâm thành cảm nhận lòng mẹ yêu.
 
 Con thương mẹ cả một đời lam lũ
 Tóc bạc màu vì ngày tháng trôi nhanh
 Mỗi khi thấy con vui - mẹ hạnh phúc
 Khi con buồn - mẹ chôn chặt niềm đau
 
 Trời trở buốt, mưa đổ rào, lá rụng
 Con giật mình thảng thốt nghĩ ngày mai
 Ôi thời gian ...cúi xin người độ lượng
 Cho tóc mẹ xanh lại tháng năm xa...
 
- 
				\\\"Có một dòng sông chảy từ lòng mẹ. Chảy qua những tháng năm dằng dặc kiếp người. Ta là viên sỏi trắng, suốt một đời day dứt trước nguồn sông.
 
 Có một dòng sông chở thi ca về tặng me. Mẹ ko nhận đâu xin trả lại chân trời. Nơi ấy hẳn có lần ta ngồi khóc, vạt mây buồn như tóc mẹ vừa trôi.
 
 Nên ko ai nhận là nhà thơ trước mẹ. Chúng con tôn vinh cái đẹp...mẹ...nhọc nhằn. Ta - viên sỏi vô tư trước cuộc đời vô lượng. Sóng tượng hình lên trán mẹ đường nhăn.
 
 Nên hàng triệu bài thơ hóa triệu viên sỏi trắng. Được hoài thai từ lòng mẹ muôn đời. Thơ bất lực chọn lời dâng tặng mẹ. Bất lực trước nguồn sông...mẹ... Mẹ ơi!\\\"
 (Sưu tầm)
- 
				MẸ
 
 Con sẽ không đợi một ngày kia
 khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
 Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
 Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
 Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
 mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
 ai níu nổi thời gian?
 ai níu nổi?
 Con mỗi ngày một lớn lên
 Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
 Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
 
 Con sẽ không đợi một ngày kia
 có người cài cho con lên áo một bông hồng
 mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
 mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
 hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
 Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
 Sống tự do như một cánh chim bằng
 Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
 Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
 Những bài thơ chất ngập tâm hồn
 đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
 Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
 mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
 ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
 giọt nước mắt già nua không ứa nổi
 ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
 mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
 Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
 mấy kẻ đi qua
 mấy người dừng lại?
 Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
 trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
 ta vẫn vô tình
 ta vẫn thản nhiên?
 
 Hôm nay...
 anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
 ngã nón đứng chào xe tang qua phố
 ai mất mẹ?
 sao lòng anh hoảng sợ
 tiếng khóc kia bao lâu nữa
 của mình?
 Bài thơ này xin thắp một bình minh
 trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
 bài thơ như một nụ hồng
 Con cài sẵn cho tháng ngày
 sẽ tới!
- 
				MẸ TÔI
 (BÀI THƠ TẶNG MẸ CỦA BÉ QUỲNH - QUẢNG BÌNH - Viêm não)
 
 Chiều buông dần xuống làng quê nhỏ
 Bao nhiêu kí ức ngày xa xôi
 Bóng hình của mẹ vẫn ở đó
 Lặng lẽ âm thầm ôi mẹ tôi!
 
 Ầu ơ lời ru luôn bên nôi
 Thổi bùng ngọn gió nuôi con lớn
 Bữa cơm tần tảo vừa nấu vội
 Mẹ biết làm gì cho con hơn
 
 Ve kêu cũng mệt vì nắng oi
 Mẹ tôi vẫn một tiếng ạ ời
 Ru con ngon giấc qua muôn lối
 Mẹ tôi là cả một bầu trời
 
 Mẹ ơi mai sau con thành người
 Chắc con phải xa mẹ biết không?
 Ngày đêm hướng đến chân trời mới
 Con sẽ thực hiện điều mẹ mong...
 
 [/b]
- 
				Nhạt nắng chiều vương vương mắt sâu
 Ngóng con, ngày tháng đọng u sầu
 Nhọc nhằn giấc ngủ đêm thao thức
 Ngàn dặm trùng khơi con biết đâu..
 
 Chiều lại về vương khóm trúc vàng
 Con đi biền biệt mấy thu sang
 Chân qua ngõ vắng lòng man mác
 Cỏ úa bờ hoang liễu rủ hàng!
 
 Mẹ đứng trông con mỗi buổi chiều
 Mong manh dáng mỏng bước liêu xiêu
 Mờ hoen mắt lệ rưng rưng đọng
 Nhỏ xuống tim con một khoãng đời..
 
 ************
 
 Con sẽ về thăm mái lá xưa
 Để nghe trời đất sẽ giao mùa
 Khơi hồng bếp lửa ba ngày tết
 Đốt cạn niềm đau của thuở xưa..!
 
 --D D N - Va 08/27/2012