\\\" Chim khôn rao tiếng của trời
Người khôn rao tiếng của người trần gian
Tiếng rao đã bạc canh tàn
Ai mua, mua nỗi cơ hàn... Ai mua?\\\"
\\\" Đêm yên tĩnh đang đi tìm ngày mới...\\\" Ngoài kia, đêm đang khoác chiếc áo đen ngòm bao phủ lấy không gian. Hồi nhỏ, nó hay bị bố mẹ dọa mỗi khi không đi ngủ sớm :\\\" Không ngủ là có ông ma đêm đến bắt co vào cái tải rồi đem đi đâu đó xa lắm!\\\" Thế là sợ, ngoan ngoãn lên giường ngủ ngon lành. Giowf nó ước gì còn tâm hồn trẻ con như thế, để mỗi lần không ngủ được chỉ cần nhờ bạn doa \\\"ma đêm\\\" là ngủ được ngay... Nhưng, nó đã lớn hơn cái ngày thơ bé ấy rất nhiều rồi - đủ lớn để không thấy sợ \\\" ma đêm\\\" đến bắt.
Cố vỗ về cho giấc ngủ vào thật nhẹ, thật êm nhưng nằm mãi,nằm mãi chỉ thấy trở mình và tiếng thở dài hắt ra. Bực mình quá! Nó bị làm sao thế nó? . Đêm đông Hà Nội lạnh tê tái. Co quắp. Rúm ró. Chẳng phải vì lạnh không ngủ được mà vì...trăn trở! Ba đứa nằm trên một cái giường, bốn cái chăn, một cái đệm. Từ chân đến đầu , chỗ nào cũng kín mít, chỉ chừa mỗi cái mũi ra để thở. Vậy mà vẫn thấy con dao sắc lạnh của mùa đông miền Bắc như mơn man da thịt,chỉ chờ trực để cứa vào cơ thể cái lạnh đáng sợ và uy quyền ấy. Đám bạn bảo , thích mùa đông vì mùa đông đến được lười nhác, được cuộn tròn trong chăn ngủ nướng. Nhưng sao với nó, mùa đông đến lại khó ngủ đến vậy? Phải chăng vì những âm thanh lạc lõng giữa đêm đông?
Ở trong này nó cùng bạn bè được ủ ấm bởi chăn đệm, còn ngoài kia cuộc đời , có những con người đôi chân vẫn mải miết mưu sinh! Sắp bước sang ngày mới rồi, mà trong cái tĩnh lặng và giá rét của đêm đông, ở đây, ở kia vẫn văng vẳng tiếng rao: \\\"Ai ngô luộc nào\\\" \\\" Ai bánh bao nào?\\\" hay \\\" Bánh khúc nóng đây!\\\" . Những ngày ấm áp không sao chứ những đêm đông mưa phùn giá rét này có ai đủ dũng cảm chui ra khỏi chăn ấm? Người ta dù có bị dạ dày \\\"đấu tố\\\" chắc cũng không ra ngoài mua bánh bao ăn giữa cái lúc tê tái như thế này!
Rồi khi ngày mới đã được 2,3 giờ là tiếng \\\" lộc cộc\\\" của những đôi giày cao gót nện xuống đường như tiếng thở dài não nuột của đêm! Dù không nhìn thấy nhưng nằm trong chăn nó cũng có thể hình dung được dáng xiêu vẹo của những thân phận ấy! Họ đang mệt mỏi? vui vẻ?hạnh phúc? hay đang bẽ bàng cho số kiếp làm người của mình?!
Không ngủ được, nó ngồi dậy,chui ra khỏi chăn. Bật đèn học. Viết những dòng này.
Hà Nội đêm đông buồn!
28/01/2010