Tác giả Chủ đề: Thơ-cho mùa Vu lan  (Đã xem 2476 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi Đỗ Quyên

Trả lời #7 vào: 12-08-2011 02:15:53
Mẹ Biết Không Con Rất Sợ Mùa Xuân
 

Mẹ biết không con rất sợ mùa xuân
Khoác tấm áo thời gian lên tuổi trẻ
Mai nở vàng bao lần con trách khẽ
Cánh én nào về lặng lẽ héo lòng con

Mùa xuân đẹp làm khuyết mãnh trăng non
Con lại sợ chẳng tròn câu hiếu thảo
Khi sức khoẻ mẹ mùa xuân đã cướp ráo
Bỏ lại là... phiền muộn với nỗi đau

Mùa xuân vô tình, hời hợt biết bao
Trút lên vai những nhọc nhằn mẹ gánh
Chợ đời xa nên thân cò mõi cánh
Chỉ mong sao con lành mạnh hơn người

Nhưng mẹ ơi, con chẳng thể vui cười
Khi mùa xuân lại về trên tóc mẹ
Dẫu thế gian cho rằng xuân tươi trẻ
Còn với con xuân bạc trắng như vôi

Mẹ biết không con sợ phận mồ côi
Phía chân đồi rồi hoàng hôn sẽ lặn
Mùa xuân nhẩn tâm đem mẹ làm quà tặng
Cho cát bụi mây trời, cho hoang vắng thời gian

Con sợ lắm, sợ mùa xuân sẽ mang
Nhiều muộn màng con chưa lần đền đáp
Chữ \\\"hiếu ân\\\" nặng tình sâu lắng nghĩa
Tới bao giờ mới trả hết hở xuân?


Trần Quốc Bảo
3-1-2006

Hãy cố gắng học hỏi và tiến bộ dù chậm chạp.
 


Ngủ rồi Đỗ Quyên

Trả lời #6 vào: 12-08-2011 02:09:58
Dấu Hài Người Mẹ


Ta đứng trên dấu hài người mẹ
Thấy niềm đau dày xé trong tâm
Thấy tình yêu trổi dậy từng mầm
Một nguồn sống không bao giờ dứt.

Ta thấy tình yêu sôi lên từng phút
Sánh không thua lũ lụt cuồng phong
Cả bão giông ta thấy cũng chưa bằng
Tình của mẹ không bao giờ ngưng kết.

Ta đứng trên dấu hài mỏi mệt
Kìa máu đào như muốn thoát khỏi thân
Ôi! trái tim muốn đứt đoạn cõi trần
Người níu lại, không để đời lôi kéo.

Ta đứng trên dấu hài xui xẻo
Thấy niềm đau ngưng đọng ở yết hầu,
Ôi cuộc đời chường chán những bể dâu
Không ai sớt chia cùng cho đỡ tủi ...

Ta đứng trên dấu hài người lầm lũi
Thấy thời gian dồn ép đến ngõ cùng
Những đứa con chưa thành đạt công danh
Chân của mẹ chưa đoạn đành ngơi nghỉ.

Ta đứng trên dấu hài bền bĩ
Mẹ ngàn năm vẫn đứng đó trông nom
Mong cho con no đủ, những bát cơm
Để vẫn mãi no nê tình của mẹ !


Tuyết Băng
01-02-06


Hãy cố gắng học hỏi và tiến bộ dù chậm chạp.
 


Ngủ rồi ngochanh

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 694
  • Thanked: 20 times
  • Thích 1
Trả lời #5 vào: 11-08-2011 10:36:02
ÂN ĐỨC SANH THÀNH
               
                 Chiều vàng én nhạn chao nghiêng
          Buồn rưng lên mắt con hiền nhớ Ai
                 Đá kia nước chảy còn phai
          Lòng con nhớ mãi ơn Ai sanh thành
                 Ơn Cha gian khổ đầu gành
         Sớm hôm tác nghiệp ác lành quản chi
                Miễn sao cơm gạo thứ gì
        Nuôi đàn con dại tội thì Cha mang
              Mẹ thời lam lũ đa đoan
       Mớm cơm đút sữa lo toan mọi bề
             Ốm đau gian khổ chẳng nề
      Miễn sao con lớn đề huề mẹ vui
            Có câu nước mắt chảy xuôi
     Đến khi con lớn lại nuôi con mình
            Quên đi cha mẹ một mình
    Thân già cô quạnh bịnh tình phủ vây
            Hằng mong con cháu sum vầy
                Mẹ Cha còn đó đong đầy tình thương …    

(ngọc hạnh 30/05/2011)

 


Ngủ rồi gietthoigian0707

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 537
  • Thanked: 2 times
  • Thích 2
  • Giới tính: Nam
Trả lời #4 vào: 10-08-2011 08:47:59
LÀM CON NÊN NHỚ!
Hết lòng phụng dưỡng mẹ cha
Đáp đền ân nặng ầy là phận con
Đạo,đời ân nghĩa vuông tròn
Kính trên nhường dưới ôn tồn nói năng
Học hành,công việc lo chăm
Làm lành tránh dữ lưu tâm giúp người
Khó khăn vẫn giữ nụ cười
Đi về hôm sớm có nơi cơ chừng
Mẹ cha tóc bạc lưng còng
Trọn đời vất vả hết lòng vì con

 


Ngủ rồi minami

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 133
  • Thích 2
Trả lời #3 vào: 09-08-2011 17:00:16
Thơ viết trên tường viện dưỡng lão (Trang Hạ st-dịch)

Con ơi! Khi con còn thơ dại
Mẹ đã mất rất nhiều thời gian
Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi
Những kỉ niệm mẹ con mình sống bên nhau
làm mẹ nhớ thương da diết
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian
Cho mẹ suy nghĩ thêm
Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì...
Mẹ cũng quên....

Con ơi! con quên là mẹ đã tập cho con
Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời
Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp
Nên nếu mẹ lỡ kể nhiều lần câu chuyện món răng
Ngâm nga những khúc ru con thời bé
Xin con tha thứ cho mẹ
Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé
Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà!

Con ơi giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giày
Ăn cơm vãi đầy vạt áo
Chải đầu tay bần bật run
Đừng giục giã mẹ
Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm
Mẹ chỉ cần có con ở bên
mẹ đủ ấm

Con ơi giờ mẹ chân đi không vững, nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ,
Dìu mẹ, chậm thôi
Như năm đó
mẹ dìu con đi những bước đầu đời...

 


Ngủ rồi minami

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 133
  • Thích 2
Trả lời #2 vào: 09-08-2011 16:52:15
NGÀY XƯA CÓ MẸ- Thanh Nguyên

Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm con muỗng cháo
Khi con đòi ngủ
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con
Ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ
Ngày thêm sợi bạc

Mẹ có thành hiển nhiên trong trời đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con
Nếu có đi vòng quanh quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn
Vẫn không ai ngoài mẹ

Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đã đặt cho con cái tên riêng
Trước cả khi con bật lên tiếng mẹ

Mẹ là tiếng từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành
Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
Mẹ có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống, tình yêu và hạnh phúc

Mẹ có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười tiếng hát

Mẹ có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Mẹ có nghĩa là mãi mãi
Là cho đi không đòi lại bao giờ

Nhưng có một lần mẹ không ngăn con khóc
Mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng

Cổ tích thường khi bắt đầu
Xưa có một vị vua hay một nàng công chúa
Nhưng cổ tích con
Bắt đầu từ ngày xưa có mẹ

 


Ngủ rồi minami

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 133
  • Thích 2
Trả lời #1 vào: 09-08-2011 16:50:50
MẸ - ĐỖ TRUNG QUÂN

Con sẽ không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kia
Có người cài cho con lên áo một bông hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
Đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
Mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi
Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Ta vẫn vô tình.
Ta vẫn thản nhiên?

Hôm nay...
Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
Ngã nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ
Tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới!